Vết Cắn Cuối Cùng - C4
Cập nhật lúc: 2024-10-24 14:11:02
Lượt xem: 219
Trước đây, email và tài khoản mạng xã hội của tôi đều do trợ lý quản lý. Mọi công việc đều do trợ lý chọn lọc rồi hỏi qua ý kiến của Hách Tuấn. Đến khi ly hôn, tôi mới có quyền tự mình kiểm tra email và chọn lựa công việc.
"Nhiễm Thanh, cậu biết không?" A Văn ghé sát lại gần tôi, trạng thái có chút bí ẩn.
"Thực ra A Hy là fan cuồng của cậu đó..."
Vừa dứt lời, một luồng ánh sáng mạnh chiếu tới từ phía sau. Là Dư Bạc Hy mang đồ ăn khuya đến. A Văn còn chưa nói xong, ngửi thấy mùi là đã chạy. Dư Bạc Hy thấy tôi không động đậy, liền đi đến hỏi: "Không đi ăn chút gì sao?"
Tôi lắc đầu: "Không đói."
Gió đêm ở cảng thành phố mang theo hơi ẩm mặn. Dư Bạc Hy ngồi xuống bên cạnh tôi. "Anh không ăn à?"
Anh ấy cũng cười lắc đầu: "Anh cũng không đói."
Tôi chợt nhớ đến lời A Văn nói, không tự nhiên nhìn lướt qua Dư Bạc Hy một cái. Ánh mắt đó không quá rõ ràng, nhưng vẫn bị anh ấy bắt gặp. Dư Bạc Hy có chút nghi hoặc nhíu mày, như đã nghĩ ra điều gì đó, quay lại nhìn A Văn rồi hỏi tôi: "A Văn vừa nói gì với em à?"
Tôi ngập ngừng một lúc, mới đáp: "Anh ấy nói anh là fan của em."
"Ừ." Dư Bạc Hy thản nhiên thừa nhận, "Đúng vậy."
Tôi sững người một lúc. Thật ra, tôi đã nghĩ đó chỉ là lời đùa của A Văn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/vet-can-cuoi-cung/c4.html.]
"Những tác phẩm em đóng, anh đều xem qua hết." Câu nói này của anh khiến tôi bất ngờ cảm thấy đồng ý với nhận xét của A Văn về anh là "fan cuồng". Nghĩ đến những bộ phim bị gắn mác “tác phẩm rác" của mình, tôi ngượng ngùng gãi mũi. Dư Bạc Hy dường như nhìn thấu suy nghĩ của tôi. Anh nói: "Phim đúng là không hay, nhưng diễn xuất của em rất tốt. Nhiễm Thanh, em là một diễn viên rất xuất sắc."
Đêm nay nhiều mây, không thấy ánh sáng của trời. Nhưng trong đôi mắt của Dư Bạc Hy, tôi dường như nhìn thấy ánh sao lấp lánh.
Kể từ sau khi cha mẹ qua đời, tôi dường như đã rất lâu không nghe thấy ai khen ngợi mình như vậy. Tôi ngẩn người tại chỗ rất lâu. Trong năm năm hôn nhân với Hách Tuấn, tôi luôn bị phủ nhận. Là diễn viên không có thành tích, Hách Tuấn nói tôi không phù hợp với diễn xuất, khuyên tôi nên sớm rời khỏi ngành. Là vợ không giữ được trái tim chồng, mẹ chồng bảo tôi nên tự tìm lỗi của mình.
Đến bây giờ, khi đã rời khỏi nhà họ Hách, tôi mới nhận ra, thực ra mình không tồi tệ như họ nói. Tôi rất tốt, và cũng có người nhìn thấy điều tốt đẹp ở tôi.
4
Ở Cảng Thành, mọi người rất coi trọng nghi lễ. Sau buổi lễ khai máy hoành tráng, đoàn phim chính thức bắt đầu quay. Tôi lại nhận được cuộc gọi từ Hách Tuấn vào một đêm khuya sau khi vừa kết thúc buổi quay. Có vẻ như anh ta đã uống rượu, giọng khàn đi, hỏi tôi: “Em đi đâu rồi? Tư Niệm bị thương, em có biết không?”
Tôi không ngờ anh ta sẽ còn gọi cho tôi. Sững người một lát, tôi mới mở miệng nhắc nhở: “Hách Tuấn, chúng ta đã ly hôn rồi.” Nghĩ một chút, tôi lại nói thêm: “Nếu anh bận quá, không có thời gian chăm sóc Tư Niệm, thì có thể gửi nó về nhà cũ hoặc thuê một người giúp việc chăm sóc.”
Đầu dây bên kia im lặng rất lâu. Tôi nghĩ có lẽ Hách Tuấn đã tỉnh rượu được một chút. Anh ta giải thích với tôi: “Anh uống nhiều quá nên mới gọi cho em. Xin lỗi vì đã làm phiền giấc ngủ của em.”
Tôi khẽ “ừm” một tiếng, đi đến bên cửa sổ, nghiêm túc nói với anh ta: “Hách Tuấn, sau này đừng gọi cho tôi nữa.” Nói xong, tôi cúp máy, tiện tay đưa số của anh ta vào danh sách chặn.
Mấy ngày nay quay phim rất mệt. Sau khi tắm xong, tôi gần như ngã xuống giường và ngủ ngay lập tức. Sáng hôm sau thức dậy, tôi bỗng thấy trong nhóm có thông báo tạm dừng quay. Tôi lập tức tỉnh táo. Gọi điện cho Dư Bạc Hy ngay lập tức. Tôi gọi mấy cuộc nhưng anh ấy không nghe, đành gọi cho A Văn.
“A Thanh, A Hy nói tạm dừng quay vài ngày. Bên phía nhà đầu tư đột ngột rút vốn, A Hy đã đi gặp họ để thương lượng.”