Vết Nứt Trong Tình Yêu - 02.
Cập nhật lúc: 2024-10-31 08:51:40
Lượt xem: 176
Điểm trừ duy nhất là quán ở xa và không mở dịch vụ giao hàng:
“Vợ muốn ăn gì, dù là sao trên trời anh cũng hái xuống làm thành bánh sao cho em.”
Tôi phì cười.
Xoa xoa đầu, tôi cảm thấy gần đây mình quá đa nghi rồi.
Nếu nói Ngụy Nhiên không còn yêu tôi nữa, bạn bè xung quanh sẽ là những người phản đối đầu tiên: “Lâm Ninh, lại bắt đầu nghĩ lung tung rồi, kiểu người si tình như Ngụy Nhiên rời cậu thì sống sao nổi?
“Bảy năm yêu nhau, lần nào không phải anh ấy mặt dày chạy đến xin lỗi cầu hòa à?
“Cậu đừng làm cao nữa, đồng ý lời cầu hôn đi, nhanh nhanh cưới thôi.”
Bạn bè nói cũng không sai, thực sự trong mối quan hệ này, Ngụy Nhiên luôn là người chủ động.
Nhưng có một điều họ đoán sai, Ngụy Nhiên chưa bao giờ cầu hôn tôi.
Ngụy Nhiên nói:
“Em yêu, anh không muốn làm em thiệt thòi, đợi khi anh ổn định sự nghiệp sẽ cầu hôn em.”
Lúc đó tôi cũng còn trẻ, không muốn bị ràng buộc bởi hôn nhân.
Hai đứa nhất trí như vậy, cứ thế mà mập mờ dây dưa suốt bảy năm.
Trong lúc ăn, Ngụy Nhiên nhìn vào điện thoại, khóe miệng vô thức cong lên.
“Xem gì đấy, vui thế?”
Nghe câu hỏi của tôi, nụ cười của Ngụy Nhiên liền nhạt đi:
“Không có gì, một video về mèo thôi.”
“Cho em xem với.”
Ngụy Nhiên liền cất điện thoại, bước đến ôm tôi chặt lấy:
“Không có gì đáng xem đâu.”
Giọng anh trầm khàn: “Em vẫn là đẹp nhất, ăn no chưa, giờ đến lượt anh ăn.”
Trước khoảnh khắc bị anh ấy đè xuống giường,
Ánh mắt tôi vô tình liếc qua màn hình.
Một biểu tượng màu đỏ, ứng dụng mà phần lớn người dùng là nữ giới.
Sao nó lại xuất hiện trong điện thoại của anh ấy?
Tôi chụp lại màn hình, quay video, lưu giữ tất cả bằng chứng.
Buổi tối, khi Ngụy Nhiên về nhà, anh mang theo rất nhiều thứ mới.
Anh ấy luôn thích làm mới, mê dùng đạo cụ, mỗi lần tôi đều khó lòng ứng phó.
“Không được đâu, mấy ngày nay em đang trong kỳ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vet-nut-trong-tinh-yeu/02.html.]
Ngụy Nhiên sững lại một chút, rồi lại áp sát:
“Vậy dùng tay và chân nhé, anh sẽ nhẹ nhàng thôi.”
“Không, không được.”
Sau vài lần dỗ dành nhưng đều bị tôi từ chối,
Ngụy Nhiên lộ rõ vẻ không vui, nhưng không nổi cáu.
Anh ấy dán miếng giữ ấm cho tôi, còn nấu trà gừng đường đỏ:
“Vậy em yêu cứ nghỉ ngơi đi, anh quay lại công ty xử lý chút việc.”
Bạn tôi từng đùa rằng:
“Cậu đừng không biết đủ, đàn ông yêu thì mới muốn mỗi ngày như vậy, gần ba mươi rồi, mà còn như cậu trai trẻ háo hức.
“Không giống ông nhà tôi, mỗi ngày như con lợn chết, sớm đã không còn nhiệt tình như lúc mới yêu.”
Tôi từng nghĩ như vậy là đúng.
Ngụy Nhiên chưa bao giờ keo kiệt trong việc thể hiện sự say mê với cơ thể tôi.
Nhưng tôi lại quên mất, tình yêu và dục vọng của đàn ông có thể tách rời.
Tôi tự hỏi lòng mình.
Nếu tôi là Ngụy Nhiên, liệu tôi có đối xử thô bạo với người trong lòng mình như vậy không?
Giống như lời anh ấy viết trong dòng trạng thái:
“Em là vầng trăng sáng, anh chẳng bao giờ dám chạm tới, ánh trăng soi xuống người anh đã là niềm vinh hạnh.”
Còn lần đầu tiên của chúng tôi, ở khách sạn, trên ga giường rẻ tiền và sự thô bạo không chút ngại ngần.
Hóa ra yêu và không yêu,
Khác biệt lớn đến vậy.
Tôi lén lút đi theo sau Ngụy Nhiên.
Nhìn thấy anh ấy bước vào một tiệm bánh.
Sở Vãn Nguyệt mặc chiếc váy trắng, bước ra chào đón anh.
Cô ta trông rất vui, tay luôn níu chặt cánh tay Ngụy Nhiên không rời.
Nhưng Ngụy Nhiên lại tỏ ra lạnh nhạt, đẩy cô ấy ra:
“Tiệm này anh tặng cho em, từ giờ đừng liên lạc với anh nữa.”
Sở Vãn Nguyệt không coi đó là thật, vẫn bám lấy anh:
“Em không tin, anh nỡ lòng không gặp em sao.”
Hai người giằng co, Sở Vãn Nguyệt như sắp khóc.