VÌ CON MẠNH MẼ - 5
Cập nhật lúc: 2024-07-12 06:39:25
Lượt xem: 505
7
Tôi thường đến trước bức tường để ngắm hoa dâm bụt, những bông hoa đó nở vào buổi sáng, chạng vạng tối thì rụng, nhưng ngày hôm sau còn lại có nhiều nụ hoa đua nhau nở rộ hơn.
Dì Lĩnh có đôi khi không bận rộn, cũng tới nói với tôi vài câu, tâm sự chuyện nhà cũ ở Phúc An Lý có ai ở. Tôi nói cho dì biết hiện tại chỉ có một mình bà ngoại ở, nhà bà ngoại cũng có hoa dâm bụt, có ba mươi sáu cây.
“Bao nhiêu cây?” Vẻ mặt Dì Lĩnh chấn động.
Tôi nói: “Một cây lớn, ba mươi lăm cây nhỏ. Cây nhỏ đều là cành bà ngoại cắm, mỗi năm cắm một cây.
Thần sắc đi Lĩnh ảm đạm, xoay người trở về phòng.
Có lúc dì Lĩnh không có ở nhà, bà dì cũng sẽ hỏi tôi: “Bà ngoại con ở nhà làm cái gì, sức khỏe thế nào?”
Phải mất một thời gian dài để chân tôi không còn đau nữa. Khi trận mưa thu đầu tiên ập tới, làm rụng tất cả hoa và nụ trên ngọn cây dâm bụt. Vào đêm mưa đó tôi bị bệnh, cả người rét run, tay chân mất lực, gạo nước uống cũng không nỗi.
Dì Lĩnh gấp đến độ hét lên với dượng, bảo dượng mời bác sĩ lại bảo dượng mua thuốc, hơi chậm một chút liền chửi ầm lên, bà dì ở trong phòng kia cằn nhằn nói: “Đứa nhỏ này bị tâm bệnh. Mẹ tưởng nó ngoan ngoãn như Tiểu Cầm, ai ngờ lại còn bướng bỉnh hơn con! Chuyện gì cũng chứa trong lòng.”
“Con đã nói không nhận là không nhận, con nhà người ta có cha có mẹ, dựa vào cái gì lại đưa đến nhà họ Chu? Mẹ cứ nhất định phải nhận, bây giờ thì hay rồi, con bé thành ra như vậy, con ăn nói như thế nào với mẹ nó đây?”
Bà dì mắng lại một câu: “Ăn nói cái rắm! Nếu cha mẹ nó thương nó, sao có thể bỏ nó ở Phúc An Lý nhiều năm như vậy? Mẹ nhìn thấy rõ là không ai muốn nó, mới bảo con đi đón. Mẹ là vì nó nhưng cũng vì tốt cho con thôi.”
“Mẹ là vì tốt cho bản thân mình, nào có đứa nhỏ nào nguyện ý rời xa cha mẹ mình, nhà họ Chu chúng ta có cái gì tốt? Không phải chỉ có cái danh hão hay sao? Mẹ cho rằng ai cũng thấy quý hiếm sao?”
Bà dì hình như ném cái chén sứ uống nước xuống đất, “leng keng leng keng” một trận loạn vang: “Đúng là cái đồ vô ơn, đừng quên mày cũng là người nhà họ Chu đấy.”
Đầu tôi rung lên, cảm giác như sắp nổ tung. Cái sân này sẽ không có một ngày an bình, tôi nhớ bà ngoại, muốn về nhà cũ ở Phúc An Lỹ, nghĩ nghĩ, nước mắt liền bất giác chảy ra.
“Khách tới rồi.” Người dượng chất phác đột nhiên ở trong sân hét lên, lần đầu tiên nghe thấy ông ấy tiếng như vậy, tôi có chút phát run.
Tôi ngồi dậy, chân trần “lạch bạc lạch bạch” chạy ra ngoài, nhìn thấy người đến là bà ngoại. Bà ngoại đứng dưới gốc cây dâm bụt kia, tay ôm ngực, không biết là mệt mỏi đến hoảng hốt, hay là nhớ tôi đến đau lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/vi-con-manh-me/5.html.]
Vành mắt dì Lĩnh trong nháy mắt đỏ lên, mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Dì... Dì đến rồi?”
Bà ngoại nói nhỏ như muỗi, lại khó khăn: “Ừ, dì tới đón Lôi Lôi. Nó không thể ở chỗ của con, con bé có cha có mẹ...”
“Ai không có cha có mẹ? Cha mẹ con bé không phải không cần nó nữa nên mới đưa tới đây cho tôi sao?” Dì Lĩnh lập tức cất cao giọng.
Tôi nhào vào lòng bà ngoại khóc lớn: “Mẹ không cần con, bà ngoại cần con. Con muốn cùng bà ngoại về Phúc An Lý.”
“Về Phúc An Lý làm cái gì, bà ngoại con bảy mươi tuổi rồi, sao có thể chăm con cả đời được?” Dì Lĩnh kéo tôi đặt lên đùi, nắm lấy chân tôi mang giày cho tôi.
Mặt bà ngoại đỏ bừng: “Dì còn sống một ngày, thì sẽ chăm con bé một ngày. Chờ con bé lớn lên sẽ tốt thôi.”
“Chu Phương Lĩnh, con cằn nhằn với ai ở bên ngoài thế? Mau đưa đứa nhỏ kia vào đây cho mẹ ôm, đứa nhỏ đang bị bệnh.” Bà dì ở trong phòng quát lên.
Dì Lĩnh không kiên nhẫn đáp ứng một tiếng: “Chờ chút, để đứa nhỏ nói vài câu với bà ngoại nó đã, đỡ phải kìm nén trong lòng.”
“Bà ngoại, con muốn về nhà. Bà ngoại ngàn vạn lần đừng bỏ con lại, con muốn về nhà.” Tôi nắm chặt cánh tay bà ngoại.
Bà ngoại nhìn trong phòng, có chút ngây người. Lúc này mẹ tôi hoảng hốt chạy tới, vừa vào cửa liền nhìn bà ngoại la lớn: “Mẹ làm gì vậy? Con bé ở đây đã quen rồi, mẹ cũng đừng giày vò nó nữa.”
“Chát!”
Bà ngoại hung hăng tát vào mặt mẹ một cái: “Mày cũng xứng làm mẹ sao!”
8
Mẹ bị tát một cái, không dám lên tiếng.
Bà ngoại đẩy mẹ tôi ra, mang theo tôi đi ra ngoài. Dì Lĩnh lại nổ tung, thân thể rắn chắc chắn trước cửa, chảy nước mắt cười khẩy: “Em ấy không xứng làm mẹ, bà xứng sao? Tôi ở cái sân này đợi bà ba mươi lăm năm, rốt cuộc cũng đợi được bà tới cửa, bà không phải tới đón tôi cũng không phải tới thăm tôi, mà là đặc biệt tới đoạt con của tôi sao?”
“Chu Phương Lĩnh, con mau ôm đứa nhỏ trở về phòng cho mẹ! Mẹ muốn nhìn xem là khách từ đâu tới, dám chạy đến nhà họ Chu của tôi cướp con.” Bà dì đập ván giường gỗ nhãn “Cộc cộc”.