Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

VỊ KHÁCH KHÔNG MỜI - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-09-03 21:05:51
Lượt xem: 217

17

Đến thứ bảy, Tần Chinh đã dậy từ sáng sớm để chuẩn bị.

Nhìn bóng dáng hớn hở của ông ta, tôi không khỏi bật cười: "Tần Chinh, chỉ là tổ chức một buổi tiệc chào mừng thôi mà ông vui đến vậy sao?"

Tinh Lan

Tần Chinh ngân nga hát: "Đây là tiệc dành cho con gái ruột của tôi, tôi sao có thể không vui cho được?"

Được rồi.

Vì tình nghĩa vợ chồng bao năm qua, cứ để cho lão già ngốc nghếch này mơ mộng thêm một chút nữa vậy.

Tôi nhìn lên lầu hai: "Tiểu Lê đâu rồi? Sao con bé chưa xuống vậy?"

"Chắc là đang ở trong phòng chọn quần áo đấy, bà lên xem thử đi."

Không phải lúc đầu đã nói là sẽ không về nhà họ Đào sao?

Mới có nửa tháng ngắn ngủi, đã thật sự coi mình là tiểu thư đài các rồi?

Cửa phòng Nguyễn Lê đóng chặt, bên trong mơ hồ có thể nghe thấy giọng nói chuyện điện thoại của cô ta.

"Mẹ cứ yên tâm đi, mụ ngu ngốc kia rất dễ lừa, chỉ cần vài bản báo cáo giám định giả là đã xong rồi."

"Ừ, con sẽ cẩn thận, đợi sau khi con xử lý xong Tần Phiên Phiên và Đào Tĩnh Nghi, con sẽ đón mẹ đến hưởng phúc."

Hừ, ra oai thật đấy!

Có phải cô ta nói sớm quá rồi không? Ai thắng ai thua còn chưa biết được đâu!

Hít một hơi thật sâu, tôi đeo lên mặt nạ hiền từ, gõ cửa phòng: "Tiểu Lê, mẹ vào được không con?"

Nghe thấy giọng nói của tôi, cô ta có chút bối rối.

"À, mẹ vào đi ạ!"

Đẩy cửa bước vào, tôi nhìn thấy Nguyễn Lê đang đứng trước gương thử đồ, trên người là một chiếc váy đuôi cá màu tím nhạt.

Tôi cố ý hỏi: "Vừa rồi mẹ nghe thấy giọng con có gì đó kỳ lạ?"

"Có ạ? Vừa rồi con đang kéo khóa, cái váy này kén dáng quá..."

Thật sao?

Phải nói là cô ta được Nguyễn Điền truyền thụ rất tốt, diễn xuất quả thực có năng khiếu.

Tôi không hỏi thêm nữa, chủ động chuyển chủ đề.

"Để mẹ giúp con."

Những ngón tay lướt trên làn da trắng nõn của cô ta, trong lòng tôi thầm cười lạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/vi-khach-khong-moi/chuong-10.html.]

Lớp da người đẹp đẽ này, vậy mà lại bọc bên ngoài một con người xấu xa, thật là phí phạm.

Tôi nhìn khuôn mặt na ná khuôn mặt mình trong gương, mỉm cười nói: "Tiểu Lê của chúng ta thật xinh đẹp, mẹ ước gì thời gian hôm nay trôi qua nhanh hơn một chút, buổi tiệc tối nay có thể bắt đầu sớm hơn."

Nghe vậy, Nguyễn Lê ngại ngùng cúi đầu.

Trong khoảnh khắc cụp mắt xuống, đáy mắt cô ta lóe lên tia đắc ý.

18

4 giờ 30 chiều, chuông cửa vang lên.

Tần Chinh vội vàng chạy ra mở cửa, liếc nhìn màn hình LCD ở cửa, sau đó lại lạnh lùng quay trở lại.

Tôi cố ý hỏi: "Ai vậy Tần Chinh? Sao ông không mở cửa?"

Ông ta cau có, dùng giọng điệu không hài lòng hỏi tôi: "Đào Tĩnh Nghi, có phải bà bảo Tần Phiên Phiên hôm nay về không?"

Tôi thản nhiên "ừ" một tiếng.

Tần Chinh lập tức nổi giận: "Ý bà là sao hả? Nhất định phải để con bé về vào ngày hôm nay, bà cố tình muốn chọc tức Tiểu Lê phải không?"

Chuông cửa lại vang lên.

Tôi đặt cuốn tạp chí kinh tế trong tay xuống, tự mình đi ra mở cửa.

"Tôi không có ý đó, tôi chỉ đơn thuần cảm thấy, ngày vui như thế này, tất nhiên là người càng đông càng vui..."

Vừa dứt lời, cửa đã bị đẩy ra.

Phiên Phiên khoác tay Tiết Chiếu bước vào, vệ sĩ được huấn luyện bài bản áp giải một nam một nữ đi theo sau họ.

Tôi quay đầu nhìn Nguyễn Lê.

Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô ta không còn chút máu, tôi hài lòng mỉm cười.

"Tiểu Lê, ơn dưỡng dục lớn hơn ơn sinh thành, mẹ đã tự ý đón mẹ nuôi của con đến đây, con sẽ không trách mẹ chứ?"

Nguyễn Lê không trả lời tôi.

Cô ta không nói nên lời, đôi môi đỏ mọng run rẩy.

Tần Chinh đứng chắn trước mặt Nguyễn Lê, lớn tiếng nói: "Đào Tĩnh Nghi, tôi thật sự đã nhìn nhầm bà rồi! Hèn gì hôm đó bà lại chủ động đề nghị tổ chức tiệc chào mừng cho Tiểu Lê, hóa ra là một bữa tiệc Hồng Môn Yến!"

Chậc chậc chậc.

Vẻ ngoài dũng cảm này, ai nhìn vào mà chẳng phải nói một câu "tình cha như núi" chứ?

Tôi bước về phía ông ta, giáng cho ông ta một cái tát: "Tần Chinh, có phải ông ăn cơm mềm nhiều quá nên đầu óc không còn minh mẫn nữa rồi không? Ai cho ông lá gan đứng trong nhà tôi, lớn tiếng quát tháo tôi hả?!"

Rõ ràng ông ta bị tôi đánh cho choáng váng, ôm mặt, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin: "Bà dám đánh tôi?!"

 

Loading...