Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Viễn Kiến - 5

Cập nhật lúc: 2024-11-05 04:47:21
Lượt xem: 281

10

 

Nhất Phiến Băng Tâm

Nhờ lời chúc của nàng, năm sau, Lâm Phong Tước đỗ Trạng nguyên.

 

Nghe tin này ta cũng chẳng thấy ngạc nhiên, vẫn cứ ăn uống như thường.

 

Cho đến khi một tấm thiệp mừng thọ của Thái hậu được gửi tới.

 

Hầu gia như mọi khi nhận được thiệp mời, nhà Dung Ngọc dù không sánh bằng Hầu phủ, nhưng năm nay cũng được nhận thiệp mời một cách bất ngờ.

 

Sắp đến ngày vào cung, Dung Ngọc lại đến, ngồi trong xe ngựa, phong thái vẫn nhã nhặn, điềm đạm hỏi ta:

 

“Điệp muội đã thuê xe ngựa chưa? Ta thấy trời cũng đã muộn, xe ngựa của ta vẫn còn chỗ trống, muội có muốn…”

 

Ta gọi chiếc xe ngựa đã thuê không xa: “Ở đây rồi!”

 

Rồi mới quay lại nói với hắn: “Không cần đâu.”

 

Sắc mặt Dung Ngọc không giấu được vẻ thất vọng.

 

Dường như hắn vẫn chỉ nhớ về ta khi ta còn ở trong căn nhà giản dị.

 

Khi xuất giá, phu nhân đương nhiên không muốn cho ta quá nhiều của hồi môn, Hầu gia định âm thầm sắp xếp thêm một ít, nhưng ta đã từ chối ý tốt của ông.

 

Ta nói rằng ta có thể tự nuôi sống bản thân, còn Dung Ngọc thì cũng không đến nỗi không nuôi nổi chính mình.

 

“Dung Ngọc!”

 

Giọng của Từ Ảnh từ phía sau vọng đến.

 

Nàng bảo phu xe chạy đến, khi vén rèm lên, ta cứ nghĩ nàng sẽ lại giận dữ, nhưng rất ngạc nhiên, nàng mỉm cười thân thiện với ta:

 

“Muội muội, nghe nói Lâm công tử đỗ đạt, chúc mừng muội nhé.”

 

11

 

Trong yến tiệc đêm ấy, Từ Ảnh bỗng trở nên dịu dàng hiếm thấy, nhỏ nhẹ nói chuyện với ta, giới thiệu cho ta biết người này là ai, người kia là ai.

 

Nhờ có Hầu phủ, từ nhỏ nàng đã vào cung nhiều lần hơn ta. Ta nghe phu nhân nhắc đến rằng tiểu công chúa rất quý nàng.

 

Cho đến khi buổi tiệc gần kết thúc, Từ Ảnh uống nhiều hơn vài chén, giọng vẫn nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt nhìn ta lại đầy vẻ u ám, như thì thầm tự nói với mình:

 

“Ngươi xuất thân hèn kém, dựa vào đâu mà sống tốt hơn ta? Dựa vào đâu chứ?

 

“Ngươi từ nhỏ đã thông minh hơn ta, cha lại khen ngợi ngươi nhiều hơn cả ta, vốn dĩ ngươi không nên bằng được ta ở bất kỳ điều gì.

 

“Nhưng… cũng may, sau hôm nay, ngươi cũng sẽ giống như ta thôi.”

 

Nàng ghé sát tai ta, cười nói: “Muội muội, ngươi không nhận ra là Trạng nguyên lang không thấy đâu sao?”

 

Ta đưa mắt nhìn quanh, quả nhiên không thấy bóng dáng Lâm Phong Tước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vien-kien/5.html.]

 

Ta chớp mắt, cầm một miếng bánh lên tiếp tục ăn.

 

“Nhìn ngươi mà xem, lúc nào cũng giả vờ trầm tĩnh, từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng có vẻ thản nhiên như thế.” Nàng nấc một cái, nói: “Có lẽ từ nay về sau, ngươi sẽ không bao giờ gặp lại Trạng nguyên lang nữa.”

 

“Ngươi không tò mò hắn đã đi đâu sao?”

 

Từ Ảnh lắc lư, bấm bấm ngón tay tính toán: “Ừm… chắc được nửa canh giờ rồi nhỉ. Với thủ đoạn của tiểu công chúa, hắn có sống được hay không, ta cũng thấy tò mò.”

 

Nàng cười cười, lại nhìn ta: “Một tương lai như vậy, ngươi đã nhìn thấy chưa, Hoa Điệp?”

 

12

 

Ta đã thấy.

 

Không chỉ thấy tương lai, mà còn thấy cả quá khứ của nàng hai canh giờ trước.

 

Vì thế ta không đáp lời nàng.

 

Tiểu công chúa giờ đã mười bốn tuổi, nhưng tính tình vô cùng tàn nhẫn.

 

Nghe nói từ khi sinh ra, thần trí của nàng đã có chút không bình thường.

 

Nàng dễ nổi nóng, những năm qua, nghe nói có không ít hạ nhân c.h.ế.t trong tay nàng, thậm chí có cả quý công tử bị đánh đập đến c.h.ế.t vì vô tình làm phật ý nàng.

 

Nhưng Hoàng đế lại rất yêu chiều nàng, bất kỳ sự cố nào cũng đều lấy lý do “còn nhỏ tuổi,” hoặc “do đau khổ vì mất mẹ từ sớm, nên có phần thất thường” để bao che cho qua.

 

Người trong cung mỗi khi gặp tiểu công chúa, thường tránh được thì tránh.

 

Từ Ảnh lại là một trong số ít người nàng thích.

 

Vì vậy, khi Từ Ảnh đến khóc lóc trước mặt nàng, bịa đặt những chuyện không có thật rằng Lâm Phong Tước đã đối xử tệ bạc với nàng thế nào, tiểu công chúa lập tức nổi cơn thịnh nộ.

 

Không cần đoán cũng biết, Lâm Phong Tước chắc chắn bị tiểu công chúa sai người mang đi.

 

Nhưng ta chẳng chút lo lắng.

 

Từ Ảnh đã hơi mệt, nàng tựa vào lưng ghế, mắt lờ đờ.

 

Ta khẽ nói: “Ngươi có biết tại sao ta đã nói ngươi nên chọn hắn không?”

 

Bao năm qua, ta đã thấy tương lai của rất nhiều người.

 

Có người sẽ có hai, ba, thậm chí bốn, năm con đường tương lai khác nhau.

 

Chỉ riêng Lâm Phong Tước, bất kể hắn chọn con đường nào, đi hướng nào, cho dù trải qua bao nhiêu thăng trầm, cuối cùng đều sẽ chỉ đến một tương lai.

 

Đó là vinh hoa phú quý, hưởng trọn tuổi già.

 

Trong số những người đứng chờ tú cầu năm đó, hắn thực sự là người tốt nhất.

 

Những lời ta nói với Từ Ảnh, chưa từng là dối trá.

Loading...