Vĩnh Lạc Công Chúa - 26
Cập nhật lúc: 2024-09-07 22:27:33
Lượt xem: 450
Phó Cẩm Vân cũng ngồi dậy, bày ra tư thế sẵn sàng nghe ta nói nhảm.
“Ngươi thấy gì? Là tình cảm nam nữ sao?” Ta hỏi chàng, rồi lại không đợi chàng trả lời: “Không, bản công chúa thấy đó là sự ức hiếp! Nơi hoang vu vắng vẻ, nam nữ ở riêng, nữ tử thế đơn lực bạc chỉ có thể bị ức hiếp. Vừa rồi bản công chúa chỉ muốn nhìn rõ mặt tên xấu xa kia, nhưng khổ nỗi khoảng cách quá xa, mắt bản công chúa lại không tốt lắm, nhìn không rõ, nên mới nhìn lâu một chút. Tuy nhiên,” ta chuyển chủ đề, nói một cách sâu sắc: “Bản công chúa vừa rồi đã xác nhận, quả đúng là tình cảm nam nữ.”
Phó Cẩm Vân nhìn ta với vẻ nửa cười nửa không, nói: “Công chúa nói phải, là thuộc hạ nông cạn ngu muội.”
Ta phẩy tay, tỏ vẻ không quan tâm lắm: “Không sao, Phó đại nhân nhớ sau này nhìn sự việc phải nhìn toàn diện.”
Phó Cẩm Vân đứng dậy, bầu trời đã sáng rõ, ánh mặt trời chiếu lên người chàng, cả người tỏa ra hào quang màu vàng. Chàng đưa tay về phía ta, trên mặt là nụ cười không kìm nén được, ta cảm thấy người trước mắt bỗng trở nên chân thật. Chàng nói với ta: “Vậy thì, công chúa điện hạ can đảm, chúng ta về ăn sáng thôi.”
“Ồ.”
...
Đến Vân Đàn tự đã hơn nửa tháng, mỗi ngày không phải là đi theo Thái hậu tổ mẫu ăn chay niệm Phật thì cũng là ăn chay niệm Phật, ta buồn chán đến mức sắp mọc cỏ rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/vinh-lac-cong-chua/26.html.]
Lâm Tố quả không hổ danh là tiên tử, nàng không những không cảm thấy buồn chán, còn có thể cùng Thái hậu tổ mẫu và Huyền Đức pháp sư thảo luận sôi nổi. Tứ tỷ cũng nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng còn tham gia vào cuộc thảo luận của họ.
Còn ta, một người trần tục. Cả ngày chỉ biết ngồi ngẩn ngơ trong lúc họ đàm đạo, hoặc một mình chơi đuổi bắt với bướm ở sân sau, chờ đến giờ cơm thì quay về.
Nhàn rỗi mà buồn chán, ta ở chốn Phật môn thanh tịnh này ngồi thiền đến mức muốn vào rừng đánh chim. Đương nhiên ta không thể thật sự đi đánh chim, nếu ta thật sự đi đánh chim, Thái hậu tổ mẫu nhất định sẽ đóng gói ta gửi trả về hoàng cung.
Đến lúc đó mọi người hỏi ta sao lại về trước, ta cũng không thể nói là vì ở Vân Đàn tự ngồi thiền đến phát chán rồi đi đánh chim nên bị đuổi về, như vậy thật quá mất mặt. Hèn chi Tam tỷ chê chán không thèm đến.
Lại một buổi sáng nữa, sau khi ăn sáng xong, ta được biết Thái hậu tổ mẫu trong lúc trò chuyện với Huyền Đức pháp sư bỗng nhiên đốn ngộ, rồi quyết định chuyên tâm tu hành, dặn dò mọi người không được đến làm phiền bà.
Nhưng ta đã lén lút nghe ngóng được tin tức từ Tứ tỷ, Thái hậu tổ mẫu sáng sớm nay đã cùng Huyền Đức pháp sư đeo bọc hành lý lẻn ra khỏi cửa sau để cảm ngộ nhân sinh, trải nghiệm cuộc sống, nửa năm sau mới quay về.
Có lẽ dấu chấm hỏi trên mặt ta quá lớn, che mất tầm nhìn của Tứ tỷ, nàng lại lén lút tiết lộ cho ta một tin tức khác, Thái hậu tổ mẫu không phải chỉ làm vậy một hai lần, có lần bà lâm bệnh nặng suốt nửa năm, kỳ thực cũng là lén xuất cung đi đâu đó.
Ta hỏi Tứ tỷ: “Sao tổ mẫu không dẫn tỷ đi cùng?”