Vĩnh Lạc Công Chúa - 35
Cập nhật lúc: 2024-09-07 22:30:28
Lượt xem: 232
Không ngờ lúc đó ta chỉ tiện tay vơ một cái đã nhặt được thứ quan trọng như vậy.
Chàng đứng dậy chắp tay cảm tạ ta: “Đa tạ công chúa.”
Ta cũng đứng dậy, vội vàng xua tay, “Không có không có, ta mới nên cảm ơn ngươi, ngươi đã cứu ta, ta còn chưa kịp cảm ơn ngươi.” Nói xong, ta cúi đầu với chàng một cái thật sâu.
Phó Cẩm Vân lập tức sững sờ.
Ta cũng sững sờ.
Quá xấu hổ, quá xấu hổ, xấu hổ đến mức da đầu ta tê dại.
Đúng lúc ta xấu hổ đến mức không biết làm sao, Phó Cẩm Vân lên tiếng trước:
“Công chúa, cá đã nướng xong rồi.”
“Tốt tốt.” Ta vội vàng nhận lấy, há miệng cắn một miếng, bị bỏng đến mức kêu lên, “Xì! Nóng nóng nóng nóng nóng nóng!”
Phó Cẩm Vân nhịn cười, nói: “Vừa nướng xong, công chúa nên ăn chậm một chút.”
Ta để cá nguội bớt, ngoan ngoãn ngồi sang một bên, nói: “Ồ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/vinh-lac-cong-chua/35.html.]
Ăn no xong lại ngủ không được, ta nhìn Phó Cẩm Vân đang ngắm nhìn miếng ngọc bội đến xuất thần, bèn không suy nghĩ mà hỏi chàng: “Ngươi có thể kể cho ta nghe về chuyện thời thơ ấu của ngươi không?” Thật ra, chủ đề này có hơi riêng tư, nhưng đã hỏi rồi, cộng thêm ta thật sự rất muốn biết, sự tò mò lập tức chiến tchàngg lý trí.
Có lẽ đêm nay quá yên tĩnh, có lẽ chàng nhìn thấy ngọc bội rồi xúc cảnh sinh tình, khẽ nói: “Cũng không có gì đặc biệt, cuộc sống cũng giống như những thứ tử khác.” Chàng nghĩ một lát: “Chỉ là phu nhân không thích mẫu thân của mạt tướng lắm, nhưng mà phu nhân chính thất bình thường đều không thích thiếp thất.” Nói xong chàng khựng lại, “Xin lỗi, mạt tướng không cố ý...”
Ta ngắt lời chàng, “Không sao, ngươi cứ nói tiếp đi.”
“Còn nữa, đừng có mạt tướng mạt tướng nữa, ta nghe thấy kỳ quái lắm. Ngươi có thể kể một chút về những chuyện liên quan đến mẫu thân ngươi không?”
Phó Cẩm Vân có chút bất đắc dĩ cười, rồi chậm rãi mở miệng: “Lúc nhỏ ta rất nhút nhát, không thích nói chuyện, nhìn thấy người lạ là nấp sau lưng mẫu thân, bị mẫu thân nói nhiều lần cũng không sửa. Ta nhớ năm bảy tuổi, đó là lần đầu tiên ta gặp phụ thân, phụ thân uy nghiêm cao lớn, trông thật đáng sợ, ta liền trốn xuống gầm giường, mặc cho mẫu thân gọi thế nào ta cũng không ra.” Nói rồi chàng cười: “Cuối cùng vẫn là mẫu thân dùng một xiên kẹo hồ lô dỗ ta ra.”
Chàng bẻ một nhánh cây, ném vào lửa, phát ra tiếng lách tách.
Nghe chàng kể, ta thấy thật xót xa, bảy tuổi mới được gặp cha, vậy trước đó đã sống cuộc sống như thế nào?
Có lẽ ta im lặng quá lâu, Phó Cẩm Vân nhìn sang.
Chàng nói: “Công chúa không sợ những gì mạt tướng vừa nói đều là để lừa người sao?” Thấy ta có vẻ nghi hoặc, chàng lại nói: “Chỉ là để lấy lòng thương hại của công chúa.”
Ta nhìn chàng, khẽ cười: “Nếu là như vậy thì càng tốt.”
Chàng ngẩn ra, có chút không hiểu.