Vĩnh Lạc Công Chúa - 51
Cập nhật lúc: 2024-09-07 22:35:44
Lượt xem: 230
Chàng cúi đầu nhìn xuống chân mình, vẻ mặt khá là phiền muộn, chậm rãi nói: “Hình như là bị trẹo chân rồi.”
“Chân nào vậy?” Ta hỏi, rồi bước đến bên chàng: “Để ta dìu huynh đi.”
Chàng nói: “Chân phải.”
Ta đỡ lấy tay phải của chàng, chàng thuận thế dựa vào người ta, ta đột nhiên cảm thấy cánh tay nặng trĩu, để giữ thăng bằng, chỉ đành đặt cánh tay phải của chàng lên vai ta, rồi dùng tay trái nửa ôm lấy chàng. Đi được hai bước, thấy càng lúc càng nặng, ta chỉ đành cắn răng đi thêm hai bước nữa, cuối cùng phát hiện ra thật sự quá nặng, không đi nổi nữa. Vô tình cúi đầu xuống, ta phát hiện chàng đang dùng chân phải chống đỡ cơ thể, trách sao nặng thế.
Ta có chút nghi hoặc: “Không phải huynh bị thương ở chân phải sao?”
Chàng nhìn ta một cái, rồi nhìn theo ánh mắt ta xuống dưới, dường như sực tỉnh: “Có lẽ là vì đầu quá đau, nên nhớ nhầm rồi.”
Đau đầu? Ta giật mình, không lẽ là lúc vừa ngã xuống, chàng bảo vệ ta nên đã đụng phải đá đó chứ?
“Huynh còn đau chỗ nào nữa không?”
“Không còn.”
Nhìn khuôn mặt tái nhợt và quần áo bị rách của chàng, ta có chút đau lòng nghĩ, người này luôn vì cứu ta mà khiến bản thân mình bị thương đầy mình, còn ta lại vì chàng không thích ta mà giận dỗi với chàng, thật là trẻ con và nực cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/vinh-lac-cong-chua/51.html.]
Ta dìu chàng ngồi xuống dựa vào gốc cây: “Không đi nữa, chúng ta vẫn nên đợi họ đến tìm chúng ta vậy.”
Chàng gật đầu, nhắm mắt dựa vào cây, trông có vẻ rất mệt mỏi.
“Đầu huynh còn đau không?”
“Đau.” Chàng phát ra một tiếng yếu ớt, mang theo âm mũi.
Ta có chút buồn bã, nếu người bên cạnh chàng là Lâm Tố thì tốt biết mấy, Lâm Tố có võ công, như vậy Phó Cẩm Vân sẽ không bị liên lụy, dù chàng có bị thương, Lâm Tố lợi hại như vậy, có thể tự mình chạy thoát ra ngoài gọi người đến cứu chàng, hoặc trực tiếp cõng chàng về. Đâu như ta, ngoài việc làm vướng chân chàng thì dường như chẳng có ích lợi gì.
Ánh nắng rực rỡ xuyên qua kẽ lá trên đầu, chiếu xuống tà áo của chàng, bóng cây tối màu phản chiếu trên đó khẽ lay động, tựa như ánh mặt trời đang thêu dệt trên người chàng. Phó Cẩm Vân mở mắt, mang theo chút ý cười: “Thật ra cũng không đau lắm.”
Gió thu dần nổi lên, bóng cây đung đưa qua lại trên tà áo và n.g.ự.c chàng, những sợi tóc hơi rối tung bay trong không trung, thỉnh thoảng lướt qua mặt ta, mang theo hương thơm nhàn nhạt đặc trưng của chàng.
Thấy ta cúi đầu, chàng bàn bạc với ta: “Hay là, chúng ta đi thôi?”
Ta lắc đầu, nói: “Vẫn nên đợi họ đến tìm chúng ta thì hơn, huynh nằm lên đùi ta, ta xoa bóp cho huynh.” Lời này thật là táo bạo, chính ta cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Chàng sững người, nhìn như muốn từ chối. Ta phát hiện Phó Cẩm Vân là người quá câu nệ, bèn ép chàng nằm xuống đùi ta. Ban đầu ta còn tưởng chàng nhất định sẽ không nghe, không ngờ ta vừa kéo một cái, chàng đã ngã xuống. Có lẽ đa số nam nhân trên đời đều như vậy, không dễ dàng để lộ ra một mặt yếu đuối trước một cô nương. Nếu ta không chủ động, chắc chắn chàng sẽ tiếp tục giả vờ mạnh mẽ, giữ sĩ diện mà chịu khổ.