Vĩnh Lạc Công Chúa - 6
Cập nhật lúc: 2024-09-07 22:15:28
Lượt xem: 558
Ta hỏi người, người chỉ thở dài, nhìn ta chằm chằm với vẻ đau đầu.
Ta hỏi Phụ hoàng, Phụ hoàng lại dang hai tay ra tỏ vẻ bất lực, còn cười nham hiểm bảo ta cẩn thận.
Hả?
Cuối cùng có một ngày Mẫu phi không nhịn được nữa, thấy ta đang vắt chân lên thì liền cho một cái tát, đánh đến ta kêu oai oái.
“Mẫu phi làm gì thế!” Ta xoa xoa bắp chân, đỏ ửng hết cả lên rồi!
Mẫu phi có chút hận rèn sắt không thành thép: “Con nhìn lại mình xem, ngồi không ra ngồi, đứng không ra đứng.” Càng nói càng tức, mỹ nhân khuê các ngày thường nay như biến thành hổ mẹ: “Cầm kỳ thi họa cái gì cũng không biết, nữ công gia chánh cái gì cũng không học, suốt ngày chỉ biết có đánh bài, chẳng lẽ đánh bài cả đời được hay sao?”
Ta im lặng ngồi dậy, nghĩ một chút rồi đáp: “Cũng có thể lắm chứ.”
Mẫu phi tức đến nỗi mắt long lên sòng sọc, Thanh cô cô vội vàng đến bên cạnh vuốt n.g.ự.c cho người.
“Nương nương, công chúa còn nhỏ, đợi công chúa lớn thêm chút nữa sẽ hiểu chuyện thôi.”
Ta gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/vinh-lac-cong-chua/6.html.]
Hận rèn sắt không thành thép: Câu thành ngữ ý chỉ sự thất vọng, tiếc nuối khi người có năng lực, phẩm chất tốt lại không chịu cố gắng, không đạt được thành tựu như mong đợi.
Mẫu phi chỉ tay vào ta, giọng điệu thay đổi hẳn: “Còn nhỏ ư? Con bé đã mười lăm rồi!” Nói rồi người lại giận dữ đi qua đi lại trước mặt ta: “Mấy hôm trước có người từ nhà mẹ đẻ ta đến báo, tam cô nương nhà cậu con đã đính hôn, nghe đâu là với nhị công tử nhà hộ bộ thượng thư, sang xuân là thành thân.”
Ta đáp: “À, vậy thì chúc mừng chúc mừng, nhưng mà, việc này có liên quan gì đến con đâu?”
Mẫu phi trừng mắt nhìn ta: “Đó là tam biểu muội của con! Chỉ nhỏ hơn con ba ngày thôi.”
Ta thốt lên: “Trời đất! Con biết đó là biểu muội con mà, nhưng có liên quan gì đến con đâu?”
Mẫu phi tiện tay cầm lấy một chiếc chổi lông gà định đánh ta, nhưng bị Thanh cô cô ngăn lại. Ta vội vàng nhảy dựng lên, tỏ vẻ không hiểu: “Mẫu phi, biểu muội lấy chồng thì có liên quan gì đến con đâu? Con có cưới nàng ấy đâu!”
Mẫu phi tức đến bật cười, nói với Thanh cô cô: “Ngươi xem xem, nó nói năng kiểu gì vậy!”
Ta đáp: “Đương nhiên là đáp lời người rồi!”
“Hừ!” Mẫu phi xắn tay áo, cầm chiếc chổi lông gà, từ một quý phi nương nương dịu dàng cao quý phút chốc hóa thành cơn ác mộng thời thơ ấu của ta: “Cao Nhược Hoa, hôm nay ta không dạy dỗ ngươi thì ta không còn là Thượng Quan Minh Nguyệt nữa!”
“Nương nương, không được đâu ạ, công chúa biết lỗi rồi.” Thanh cô cô ngăn Mẫu phi lại rồi nháy mắt ra hiệu với ta: “Công chúa, người biết lỗi rồi phải không?”
Ta như heo chếc không sợ nước sôi, trong tình cảnh này vẫn một mực giữ vững lập trường, cười lạnh: “Con không sai, dù người có dạy dỗ con hay không thì người vẫn là Thượng Quan Minh Nguyệt thôi.”