Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vĩnh Lạc Công Chúa - 60

Cập nhật lúc: 2024-09-07 22:43:00
Lượt xem: 319

Gặp lại chàng đã là tháng bảy, trên hành lang dài hun hút, ta vén váy chạy về phía chàng, như cái đêm nhiều năm về trước.

Chàng sải bước về phía ta, rồi dừng lại trước mặt ta, nói: “Nhược Hoa, ta đã trở về.”

Áo trắng vẫn thế, người xưa vẫn thế.

“Cuối cùng chàng cũng trở về.” Ta nhào vào lòng chàng, nước mắt không kìm được nữa.

Lâm Tố vượt ngàn dặm tìm chồng, hai người cuối cùng cũng nên duyên vợ chồng. Nghe Phó Cẩm Vân kể, họ đã bái thiên địa dưới bầu trời đầy sao ở biên ải, giờ đây Lâm Tố đã mang thai.

Lúc này ta bỗng muốn phản bác Triệu Ứng, đàn ông trong chuyện này vẫn là càng nhanh càng tốt.

Ngày mùng bốn tháng năm năm sau, ta như ý nguyện, gả cho chàng.

Đêm tân hôn, chàng vén khăn voan của ta, chúng ta cùng uống rượu hợp cẩn. Ánh nến hồng soi rọi áo cưới đỏ, mắt chàng như có muôn ngàn ánh sao lấp lánh.

Một đời một kiếp, mãi không chia lìa.

41

Năm năm sau

Ta đang gắp mấy sợi củ cải ra khỏi bát thì một đôi đũa bất ngờ chặn đũa của ta lại. Ta ngẩng đầu lên, một cô bé cau mày, nhìn ta với vẻ không tán thành, nói: “Mẫu thân, không được kén ăn.”

“Đi chỗ khác chơi đi! Tiểu Bao Tử!” Ta mặc kệ con bé, tiếp tục gắp.

Ai ngờ Tiểu Bao Tử lại gắp hết những thứ ta đã gắp ra khỏi bát trở lại vào trong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/vinh-lac-cong-chua/60.html.]

“Mẫu thân, không được lãng phí thức ăn.”

Ta chỉ vào Tiểu Bao Tử nói với Phó Cẩm Vân: “Đây có thật là con ta đẻ ra không vậy? Hay là chàng nhặt đâu về đấy? Giống ai thế này? Ta hồi bé đâu có thế này, chàng hồi nhỏ có vậy không?”

Phó Cẩm Vân bất lực liếc nhìn ta một cái, bế Tiểu Bao Tử lên: “Nguyệt Nguyệt ăn phần của con được không?”

Tiểu Bao Tử vẻ mặt tủi thân: “Nhưng nương không chịu ăn cơm đàng hoàng.”

Phó Cẩm Vân thở dài một hơi, hỏi ta: “Tại sao nàng không chịu ăn cơm cho tử tế?”

“Tại sao ta phải ăn cơm tử tế?” Ta buông đũa xuống, rung đùi hỏi ngược lại chàng, giọng điệu rất khiêu khích.

Phó Cẩm Vân nhìn ta nửa cười nửa không, gắp hết củ cải sợi trong bát ta sang bát chàng, cuối cùng ta vẫn đành phải ăn cơm cho đàng hoàng.

Ta chính là bị phu quân quản nghiêm khắc, hu hu ——.

Thi thoảng, Triệu Ứng lại đến giúp chúng ta trông nom bọn trẻ, để ta và Cẩm Vân được tận hưởng những khoảnh khắc riêng tư.

Hôm nay cũng vậy, hắn lại đưa Tiểu Bao Tử ra ngoài dạo chơi. Ta nhìn hắn, khẽ hỏi: “Sao sắc mặt ngươi nhợt nhạt quá vậy?”

Hắn đưa tay lên xoa nhẹ gương mặt, thản nhiên đáp: “Ta vẫn luôn trắng thế này mà.”

“Chào Triệu thúc thúc ạ.” Tiểu Bao Tử lễ phép chào hỏi.

Triệu Ứng bế Tiểu Bao Tử lên, cười một cách nham nhở: “Gọi Triệu thúc thúc gì chứ, xa lạ quá, nào! Gọi cha đi.”

Tình cờ Phó Cẩm Vân đi ngang qua nghe thấy, từ đó về sau Triệu Ứng không còn được phép đưa Tiểu Bao Tử ra ngoài chơi một mình nữa.

Loading...