Vĩnh Lạc Công Chúa - 65
Cập nhật lúc: 2024-09-07 22:44:53
Lượt xem: 187
Phó Cẩm Vân từng hỏi nàng, vì sao lại giúp chàng.
Thật ra nàng chỉ muốn tìm việc để làm, giúp chàng hay giúp người khác cũng chẳng khác gì nhau, miễn là chủ nhân tương lai của Khánh Khương quốc không phải Mạnh Phàm.
Đáng tiếc, tiểu cô nương kia bỗng chạy ra, Phó Cẩm Vân đang định kéo nàng ấy lại thì vị ca ca của nàng đã nhanh tay hơn một bước. Mạnh Thanh Hòa nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, lặng lẽ lùi vào bóng tối, thay đổi y phục.
Từ đó về sau, nàng nhận ra Phó Cẩm Vân không còn tha thiết muốn trở về Khánh Khương quốc nữa, chàng bắt đầu do dự.
Vì chàng đã không còn muốn quay về như vậy, nàng cũng không cần phải phí tâm phí sức nữa, nàng quyết định sẽ đi khắp nơi, rồi sau đó sẽ chọn một người khác.
Ba năm trôi qua, nàng cuối cùng cũng trở về Khánh Khương quốc. Cách đây không lâu nàng nhận được tin, chuyện tư tình giữa Mẫu phi của Mạnh Phàm và Tứ hoàng thúc đã bị bại lộ, mà Mạnh Phàm chính là con của họ. Hoàng đế nổi trận lôi đình, tuy rằng thích nam nhân, nhưng không có nghĩa là ông thích bị cắm sừng. Vị Thái tử được nuôi nấng mười chín năm hóa ra lại là con của người khác, làm sao ông có thể dễ dàng tha thứ cho họ.
Trên bậc thềm dài ở núi Vụ Hoa, Mạnh Thanh Hoà và Mạnh Phạm tình cờ gặp lại nhau, hắn quần áo tả tơi, hiển nhiên vừa mới thoát khỏi vòng vây truy sát. Mạnh Phàm mười chín tuổi, không còn nét ngây thơ của thiếu niên, cũng mất đi sức sống vốn có, trông như một vũng nước đọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/vinh-lac-cong-chua/65.html.]
Hai người cách nhau ba bậc đá, một người đứng cao, một người đứng thấp.
Mạnh Phàm nhìn nàng thật sâu, từng chữ từng chữ nói: “Chúng ta không phải là chị em ruột, chúng ta có thể ở bên nhau.”
Mạnh Thanh Hòa thản nhiên nói: “Ta thích nữ tử.”
Mạnh Phàm bước lên hai bước, muốn nắm lấy tay nàng, nhưng bị Mạnh Thanh Hòa tránh né. Tay hắn chới với trong không trung, rồi giữ nguyên tư thế đó, ngã xuống. Lúc này Mạnh Thanh Hòa mới nhìn thấy, sau lưng hắn còn cắm một mũi tên lông vũ, trên đó in dấu ấn đặc trưng của hoàng tộc.
Mạnh Phàm nắm chặt lấy tà váy nàng, dùng hết sức lực cuối cùng, nói: “Ta biết, nhưng có hề gì đâu, a tỷ.”
Hoa tử đằng hai bên bậc đá xào xạc trong gió, Mạnh Phàm đã tắt thở.
Một lúc lâu sau, Mạnh Thanh Hòa thở dài, chậm rãi ngồi xổm xuống, vuốt ve đầu hắn. Dù sao hắn cũng là đứa em trai nàng nuôi lớn từ nhỏ, nàng vẫn không nỡ để hắn phơi thây nơi hoang dã.