Vĩnh viễn không bao giờ gặp lại - 7
Cập nhật lúc: 2024-08-31 17:16:49
Lượt xem: 2,856
Ta bay giữa không trung, nhìn hắn cẩn thận từng chút từng chút chắp vá những mảnh thư rách nát kia.
[Thẩm Trạm, ta muốn về nhà.]
[Thẩm Trạm, ta không thích ngươi nữa, thả ta đi đi.]
[Thẩm Trạm, làm ơn đi, ta cầu xin ngươi.]
Trong thư, giọng điệu của ta càng ngày càng tuyệt vọng, đến cuối cùng, ta thậm chí còn viết lên đó: "Thẩm Trạm, ta sai rồi, cho tới bây giờ ta chưa từng thích ngươi."
Thẩm Trạm ôm đống giấy vụn kia, quỳ trên mặt đất lung lay như sắp ngã, trên mặt tái nhợt không còn chút m..áu nào. A Vũ muốn nâng hắn dậy, vươn tay ra, nhưng cuối cùng không nâng hắn dậy được.
Công chúa vội vàng chạy tới, tự mình vén khăn voan, nhìn Thẩm Trạm quỳ trên mặt đất, sắc mặt hết trắng lại xanh:
"Thẩm Trạm, ngươi có còn muốn thành thân với ta hay không? Đêm đại hôn ngươi lại chạy đến hậu viện của nữ nhân đã hòa ly kia là định làm gì?" Trong giọng nói của nàng ta có chút lo lắng, chột dạ.
Thẩm Trạm nhìn thấy một chiếc áo trẻ con ta chưa làm xong đặt ở trên giường, sắc mặt hắn càng thêm nhợt nhạt, xông đến cầm lên, nhìn chằm chằm vào công chúa Trần Sương: "Vì sao không ai nói cho ta biết, phu nhân của ta mang thai?"
Chạm vào ánh mắt tràn ngập thù hận của hắn, Trần Sương bất ngờ cười rộ lên, dáng vẻ cũng điên cuồng: "Thẩm Trạm, mấy ngày nay, ngươi ở cùng ta không phải là rất vui vẻ sao? Quên hết tất cả không tốt sao? Nữ nhân thương hộ ti tiện như vậy làm sao xứng đôi với ngươi được.”
"Bổn công chúa bôn ba khắp nơi trong kinh thành, vì ngươi mà rửa sạch oan khuất của gia tộc Thẩm thị nhà ngươi. Ngươi lại ở trong thành Thanh Châu say mê thế thân của bổn cung?"
“Thẩm Trạm, ngươi dựa vào cái gì mà đối xử với bổn công chúa như vậy.”
Thẩm Trạm đột nhiên đứng lên bóp chặt cổ Trần Sương: "Chỉ vì ngươi dùng dược vật khống chế tâm tình của ta, bắt chước dáng vẻ của Thanh Lan, làm cho ta lầm tưởng ngươi là nàng ấy. Nếu không phải ta bừng tỉnh trong yến tiệc, ngươi còn muốn gạt ta tới khi nào?"
“Chỉ vì ngươi ba lần bảy lượt nói bên tai ta rằng nữ nhân trong hậu viện kia là người điên từ thành Thanh Châu tới, không cho ta đọc thư của nàng ấy, để cho ta đối với hoàn cảnh khốn khổ của Thanh Lan hoàn toàn không biết gì cả.”
Hắn dừng lại một chút, ánh mắt dừng lại trên chiếc áo, giọng nói nghẹn ngào chua xót: "Chỉ vì ngươi, lòng dạ rắn rết mà hại c..hết con của ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/vinh-vien-khong-bao-gio-gap-lai/7.html.]
Ta nhìn hai người đang giằng co trước mặt, trong lòng cuối cùng thở ra một hơi thật dài. Thẩm Trạm à, cuối cùng ngươi cũng biết sự thật rồi. Nhưng ta, sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi đâu. Thẩm Trạm, ngươi là kẻ vô tình bạc nghĩa, không đáng được bất kỳ ai yêu mến.
Hô hấp của trưởng công chúa dồn dập, cả người ở dưới tay Thẩm Trạm vùng vẫy: "Hôm nay bổn cung bận rộn đại hôn, không có thời gian để ý tới đồ tiện nhân trong hậu viện này. Thẩm Trạm, nếu không ngươi cho rằng ngươi có thể thấy được đồ vật tiện nhân này lưu lại sao?"
Ta đứng đối diện trước mặt trưởng công chúa Trần Sương, nhìn nàng ta biểu cảm rõ ràng đang rất đau khổ nhưng vẫn giữ dáng vẻ mạnh miệng như cũ, nghĩ thầm, người này hại c..hết ta và đứa trẻ trong bụng ta nhưng lại từ đầu đến cuối, đối với ta không hề có chút áy náy nào.
“Câm miệng." Thẩm Trạm bóp chặt mồm nàng ta, tay cũng dần dần siết chặt.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
“Thẩm Trạm, bổn cung thật sự hối hận, không nên bởi vì lo lắng lời nói và việc làm của ngươi trong bữa tiệc không thỏa đáng mà cắt giảm đi lượng thuốc vốn có, để cho ngươi hôm nay có cơ hội tỉnh táo như thế này.”
“Trần Sương!" Dưới sự nhạo báng của trưởng công chúa, Thẩm Trạm càng ra sức siết chặt lực tay.
“Ngươi cứ bóp đi, Thẩm Trạm. Hôm nay nếu ngươi dám bóp c..hết ta, gia tộc Thẩm thị các ngươi sẽ vĩnh không bao giờ lật lại được bản án.”
Sự tức giận của Thẩm Trạm cứng đờ trên mặt, bàn tay hắn không còn sức lực mà buông ra, trưởng công chúa ngã lăn ra đất, lấy lại tự do lên tiếng cười to.
Các cung nữ tùy tùng quỳ đầy mặt đất, Thẩm Trạm liếc mắt nhìn trưởng công chúa một cái thật sâu, sau đó đứng dậy, trong đêm gió tuyết, cưỡi ngựa chạy như bay đến nơi A Vũ phát hiện t.h.i t.h.ể của ta.
9
Tuyết trắng phủ dày đến mức có thể nhấn chìm móng ngựa, Thẩm Trạm quỳ gối, dùng tay không đào bùn đất ướt đẫm dưới chân. Nhưng đào đến nửa đêm, cũng không thấy được cái gì.
Mười ngón tay của hắn xanh tím vì lạnh, chúng đã bắt đầu chảy máu. Hắn xoay người lại hỏi A Vũ, người vẫn luôn đi theo phía sau: "A Vũ, phu nhân đâu, nàng ấy đang ở nơi nào?"
“Ta, ta ở đây, ở nơi mà ngươi không thể nhìn thấy.”
Ta nhẹ nhàng ở bên tai hắn đáp lời, và bất ngờ không kịp đề phòng mà nhìn thấy nỗi buồn sâu thẳm trên khuôn mặt hắn. Ta ngẩn người, nhịn không được muốn cười vào mặt hắn. Rõ ràng khi ta còn sống, hắn cũng chưa bao giờ quan tâm đến ta.
A Vũ nghiêng đầu không nói gì, qua một lúc lâu, trong mắt toát ra vẻ không đành lòng, vẫn nói với hắn: "Phu nhân từng nói với ta, người phải về nhà, nước kênh đào có thể chảy tới thành Thanh Châu. Người nói nếu như người c..hết, nhất định phải hỏa táng người rồi rải tro cốt trong kênh đào. Như vậy, người vẫn có thể về nhà.”