VỢ À, ANH THUA RỒI - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-08-16 20:44:47
Lượt xem: 520
18.
Nói thật, có lúc tôi thật sự không hiểu được Thịnh Vũ đang nghĩ gì.
Giống như bây giờ, anh ta đang đối đầu với tôi, mới giây trước còn đang cứng rắn, giây sau lại đột ngột mềm yếu.
Tôi gạt tay Thịnh Vũ ra: “Tôi không phải đang muốn quản anh…”
“Em dám nói, khi nhìn thấy bộ đồ ngủ này, trong lòng em không có chút xao động nào không.”
Thịnh Vũ như thể nhìn thấu được tâm tư tôi, nhìn xuống từ trên cao, ánh mắt lộ vẻ dò xét và kiêu ngạo.
Tôi không phủ nhận khi nhìn thấy bộ đồ ngủ, trong lòng tôi đã dậy sóng.
Nhưng điều đó thì có nghĩa lý gì chứ, tôi không thể phát điên, vì đó là quyết định của tôi.
“Anh đã trưởng thành rồi, sao lúc nào cũng hỏi những câu trẻ con như vậy?”
Anh ấy lùi lại, đá mạnh vào ghế sofa bên cạnh, gương mặt đầy sự tức giận không hề che giấu.
“Em luôn cố hết sức để giả vờ trưởng thành, em chỉ lớn hơn tôi một tháng, từ nhỏ đến bây giờ, em lúc nào cũng thế, có mệt không…”
Có mệt không? Có thể là có.
Ngày bố tôi phá sản và tự tử, trời mưa to.
Mẹ tôi thất thần đến trước cửa lớp, cầu xin giáo viên cho tôi nghỉ học.
Khi đó tôi đang bị giáo viên phạt đứng, lý do là Thịnh Vũ đùa giỡn tôi, giáo viên quay đầu lại thì đúng lúc thấy tôi đ.ấ.m Thịnh Vũ một cái đau điếng.
“Bạn học nữ, em thật không biết xấu hổ chút nào.”
Tôi sao? Tôi đã phạm lỗi lầm gì lớn đến mức bị đánh giá như vậy? Còn bị phạt đứng trước mặt mọi người.
Thực ra điều này không nghiêm trọng lắm, mà là khi mẹ tôi thất thần đến lớp, nhìn thấy tôi như vậy.
Cảnh tượng khi đó… đã làm bà thất vọng.
Hôm đó là ngày tối tăm nhất trong đời tôi, cùng với sự thất vọng đối với tôi và nỗi đau về cái c.h.ế.t của bố, mẹ tôi đã ngất xỉu ngay lập tức.
Có lẽ từ lúc đó, tôi chỉ muốn bản thân nhanh chóng trưởng thành hơn để giảm bớt nỗi lo cho mẹ, rồi cũng dần dần hình thành thói quen giả vờ trưởng thành này.
Tôi nuốt cơn cay đắng trong cổ họng, đẩy Thịnh Vũ ra: “Đừng nói nữa, tôi sẽ về căn hộ của mình để tránh gây cãi vã nữa.”
“Không được đi.”
Thịnh Vũ giữ chặt cổ tay tôi, lực tay lớn đến mức làm tôi có chút đau.
“Tôi ghét nhất việc em cứ giữ trong lòng mọi chuyện, không vui thì nói ra, nếu không em có thể đánh tôi cũng được, sao cứ phải dùng cách trốn tránh để giải quyết vấn đề thế?”
“Anh đã đưa phụ nữ về nhà rồi, còn nói muốn đưa ai thì cứ đưa, tôi có thể nói gì nữa?”
“Vậy thì em có để tâm hay không?”
Mắt Thịnh Vũ đỏ ngầu, giọng nói khàn khàn: “Chỉ cần em nói rằng bản thân để tâm, tôi sẽ không động vào những người phụ nữ ngoài kia nữa.”
Tôi: “…”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Ngay tại khoảnh khắc đó tôi thật sự đã do dự, tôi thật sự đang cân nhắc về những điều anh ấy nói!
Ding dong—
Ding dong ding dong…
Có người đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/vo-a-anh-thua-roi/chuong-13.html.]
19.
Tôi điều chỉnh lại hơi thở, lấy lại cảm xúc để ra mở cửa.
Là mẹ tôi, bà cầm vài túi thịt xông khói, đứng trước cửa: “Sao lâu vậy mới mở cửa thế?”
“À, vừa rồi con không để ý.”
“A Vũ đâu rồi?”
Mẹ tôi vừa vào nhà đã đi tìm Thịnh Vũ, ai không biết còn tưởng rằng Thịnh Vũ mới là con trai ruột của bà.
“Mẹ, con ở đây.”
Thịnh Vũ đi đến, nhận lấy túi thịt xông khói từ tay mẹ tôi, bắt đầu diễn.
“Tuyệt quá, con thèm thịt xông khói lâu rồi. Cảm ơn mẹ!”
Hừ. Vừa nãy bày ra vẻ đầy khổ sở và căm hận với tôi, mẹ vừa tôi đến thì lập tức thay đổi thành bộ mặt dễ thương.
Không lạ gì khi mẹ tôi lại si mê anh như vậy, nghĩ rằng anh ấy chính là người đàn ông định mệnh của tôi.
Tôi suýt thì bị anh lừa mất, thật đúng là một diễn viên chuyên nghiệp.
Mẹ tôi tười cười, bước vào phòng thấy chiếc vali của tôi, nụ cười lập tức đông cứng lại.
“Có chuyện gì vậy, A Oánh? Con đang…”
Chưa để tôi trả lời, Thịnh Vũ đã giúp tôi treo quần áo lại vào tủ: “A Oánh vừa đi công tác về, chưa kịp dọn dẹp ạ.”
“Ôi… nhìn xem Thịnh Vũ tốt biết bao kìa, quần áo con đi công tác về còn để thằng bé dọn dẹp. Còn con thì…”
Tôi thật sự không biết nói gì, chỉ có thể cười trừ.
Những điều này tôi có thể chịu đựng, điều khó chịu nhất là mẹ tôi tối nay sẽ ở lại nhà, điều đó có nghĩa là tôi phải chung phòng với Thịnh Vũ.
Thịnh Vũ ôm gối đứng trước giường: “Nếu em không muốn, anh sẽ nói với mẹ.”
“Quay lại đây!”
Tôi vội kéo anh ấy lại, cảm thấy thật sự thất bại.
Thịnh Vũ hài lòng nằm xuống, nghiêng người nhìn tôi: “Như vậy mới đúng, biết thời biết thế mới là người tài trí.”
Tôi không muốn cãi nhau với anh, kéo chăn, tắt đèn nhắm mắt.
Nhưng ai đó không theo ý tôi, Thịnh Vũ lén thổi gió vào tai tôi, khiến tai tôi ngứa ngáy.
“Cô nam quả nữ ở chung một phòng, không xảy ra chuyện gì, làm sao tôi có thể ngủ được?”
Tôi quay lại định véo thịt trên đùi anh, nhưng tay anh ấy đã nhanh chóng nắm lấy tay tôi.
“Em thật độc ác mà, chỉ thích véo chỗ đau.”
“Anh bị bệnh à, tôi chỉ muốn véo vào đùi thôi.”
“Đừng ngụy biện nữa.”
Thịnh Vũ nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi dưới chăn rồi ôm tôi vào lòng, đặt cằm lên đỉnh đầu tôi, giữ chặt tôi.
“Ngủ đi, làm như vậy tôi sẽ không sợ em nửa đêm tấn công nữa.”
Tôi: “?”
Tôi ngủ thế nào? Tôi còn phải thở nữa, vậy thôi, để tôi c.h.ế.t ngạt đi.
Tôi cứ thế ngửi mùi sữa tắm trên cổ anh, dần dần cảm thấy mơ hồ, không biết đã chìm vào giấc ngủ thế nào…