VỢ À, ANH THUA RỒI - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-08-15 14:18:31
Lượt xem: 173
3.
Vậy là, tôi cứ thế mà kết hôn.
Hôn lễ rất hoành tráng, nhiều nhà kinh doanh nổi tiếng đến dự, dòng họ Thịnh trông vô cùng có mặt mũi nhỉ. Tất cả mọi người đều ghen tị với tôi vì đã được trở thành một phu nhân nhà hào môn danh giá.
Mẹ tôi rưng rưng nước mắt nắm tay tôi: “Thật tốt quá, A Oánh, mẹ rất vui.”
Dì Lan cũng rất vui: “Ôi, ngày vui mà, đừng khóc trước mặt con gái, tớ sẽ không để Thịnh Vũ làm tổn thương con bé đâu, cứ yên tâm.”
Tôi gật đầu mỉm cười, nhưng tôi biết, đây chính là một cái hố sâu không thấy đáy.
Đêm tân hôn, Thịnh Vũ say mèm, ngã trên sofa, mùi rượu nồng nặc khiến tôi muốn ói.
Nếu không phải vì có gương mặt quyến rũ, tôi thật sự muốn đá anh ta ra khỏi phòng từ lâu rồi.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Thịnh Vũ nắm lấy cổ áo mình, nỉ non: “Khó chịu quá... lau cho tôi... “
Tôi liếc một cái, ném khăn ướt lên mặt anh ta: “Tự lau đi.”
Chẳng bao lâu sau lại nghe thấy anh ta rên rỉ, tôi vội vàng lấy khăn ướt ra khỏi mặt anh ta, suýt chút nữa thì làm anh ta bị ngạt thở.
Thật sự uống say đến mức không còn biết trời trăng gì, nếu chẳng may bị ai ám sát thì cũng chẳng hay mình c.h.ế.t thế nào.
Tôi miễn cưỡng lau mặt cho anh ta, anh ta mơ hồ nắm tay tôi, thì thầm: “Hôn hôn...”
Tôi vội rút tay ra: “Anh bị bệnh à?”
Thịnh Vũ mê man, tiếp tục ngủ.
Gã đàn ông này, ngay cả đêm tân hôn cũng không biết trong lòng nghĩ đến người phụ nữ nào, lại kêu muốn hôn hôn.
Tôi dứt khoát quăng một cái chăn lên anh ta rồi xoay người nhảy lên giường.
Nằm trên giường ngủ thoải mái có phải tốt hơn không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/vo-a-anh-thua-roi/chuong-2.html.]
Đối với kiểu thiếu gia tiêu tiền như rác này, có đầu tư cho bao nhiêu cũng đều vô ích.
4.
Trong giấc ngủ mơ mơ màng màng, tôi khẽ mở mắt, nghe thấy tiếng nước ào ào phát ra từ phòng tắm thì lập tức tỉnh giấc.
Tôi đã kết hôn rồi, đây không phải mơ.
Trong phòng này còn có một người đàn ông khác, là tên thiếu gia tiêu tiền như rác mà tôi không ưa, Thịnh Vũ.
Thịnh Vũ tắm xong, quấn khăn tắm bước ra.
Nhìn thấy tôi tỉnh dậy, anh ta mỉm cười, đi về phía tôi: “Nhìn lén tôi à?”
Trên đời chưa từng thấy người đàn ông nào tự phụ và kiêu ngạo như vậy, tôi thật sự bị anh ta chọc cười.
“Người như anh chỉ có cái mã bên ngoài mà thôi.”
Thịnh Vũ dừng động tác lau tóc, nhìn tôi từ trên cao xuống: “Ồ? Cô có ý gì?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, không tránh né, đùa chứ, tôi sợ anh ta à?
“Người như anh, tứ chi phát triển, thường thì...” Tôi nhìn xuống dưới, “Thôi, không nói nữa.”
Thịnh Vũ cười giận dữ, cúi người nhìn tôi.
“Xem thường ai thế?”
Tôi tươi cười ngước lên nhìn anh ta: “Sao, thẹn quá hóa giận à?”
“Ngôn Chi Oánh, cô...”
Tốt lắm, anh ta tức giận rồi!
Tôi đắc ý đẩy Thịnh Vũ ra và đứng dậy, lượt vừa rồi, tôi thắng.