Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng - Chương 128
Cập nhật lúc: 2024-07-26 04:14:24
Lượt xem: 66
Chương 128. -
Ngu Tri Dao thì lắc đầu một cái, nhón chân lên, nhỏ giọng thì thầm bên cạnh tai của Lạc Vân Dã: "Tiểu Vân, vận may của ngươi thật sự siêu siêu tốt! Lúc này tốt hơn ta nhiều! Ta chỉ có 80 % thắng mà thôi, có Tiểu Vân, đợi một lát chúng ta có thể có 100 % thắng!"
Lúc Ngu Tri Dao nhón chân đến, Lạc Vân Dã đã tự nhiên hơi cúi đầu, nghe lời nàng, trong mắt lóe lên một tia không hiểu.
Ngu Tri Dao nhận ra được nghi vấn của hắn, nói tiếp: "Tiểu Vân, ngươi nhìn đi, mặc dù mười lần ngươi đều thua, những người khác cũng có lúc sẽ xui xẻo. Nhưng người giống như Tiểu Vân, có thể thua liên tục mười lần, biết trước mình thua sao? Đây không phải là xui xẻo, đây là vận may tốt nha! Hơn nữa còn là tỷ lệ 100 %!"
Lạc Vân Dã hơi mỉm cười.
Hắn nói: "Tiểu Ngư nói đúng."
Người bên cạnh vừa đặt cược vừa ghé lỗ tai nghe lén: ?
Cái gì cái gì? Đại lão nói gì? Nói cái gì đúng?
Ngu Tri Dao cười nói: "Tiểu Vân, chúng ta thử một chút."
Lạc Vân Dã gật đầu: "Được."
Vì vậy Ngu Tri Dao tiếp tục cầm ra ngân phiếu một trăm lượng, lúc nhà cái lắc xúc xắc, lặng lẽ nói nhỏ với Lạc Vân Dã: "Tiểu Vân, lúc này chọn cái người không thích"
Lạc Vân Dã cũng học theo dáng vẻ nàng, nghiêng đầu nói nhỏ bên tai nàng: "Lớn."
Hơi thở ấm áp lướt qua vành tai, Ngu Tri Dao nhịn cảm giác nhột, quả quyết đặt lên chỗ lớn.
Vừa thấy Ngu Tri Dao đặt cược, vốn dĩ nhà cái đang tự tin mỉm cười mặt mũi hơi vặn vẹo, suýt nữa không khống chế được vẻ mặt của mình.
Tay lắc xúc xắc của gã hơi phát run, dùng sức lắc, sau khi chắc chắc đã khống chế theo ý mình rồi, mới mở chén ra.
Năm ba sáu, lớn!
Trước mặt nhà cái tối sầm, suýt nữa ngất xỉu.
Lúc trước những người miệng rộng nói Ngu Tri Dao, để cho nàng nhanh chóng về nhà, lúc này rối rít biến thành người ái mộ của đại lão cá chép đỏ, dùng ánh mắt kính nể liếc trộm nàng.
Đại lão ra tay một cái, đã biết có được hay không!
Mà người đứng bên cạnh hai người lại khác, vừa kết hợp phân tích của mình vừa nghe được nội dung mà hắn ta mới vừa nghe lén được, cuối cùng đưa ra một kết luận.
Đại lão đích thân ra trận, đây là cầm tay dạy, dậy nam sủng phế vật làm thế nào thành công c.h.é.m giết, bảy vào bảy ra trong sòng bạc!
Không hổ là đại lão có sở thích độc nhất!
Nhất là khi đến lúc đặt cược, đều phải rỉ tai nói nhỏ với nam sủng phế vật kia, người bên cạnh càng chắc chắn suy nghĩ của mình.
Không chỉ có hắn ta, người vây xung quanh cũng phát hiện chỗ không đúng, sau khi quan sát mấy lần, dồn dập cảm thấy đại lão đang nắm tay chỉ dạy nam sủng phế vật cá chép đen xui xẻo đến mức thua mười lần liên tiếp này.
Trong Nhạn thành, so sánh mạnh yếu cũng rất lợi hại, đám Yêu tu cũng sẽ ngầm thừa nhận phe hơi yếu là sủng vật trong lòng bàn tay của cường giả.
Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã kề tai nói nhỏ, thắng liên tiếp chín lần, sắc mặt nhà cái ở đối diện trắng bệch, giống như một khắc sau sẽ ngất xỉu, ngã xuống đất không dậy nổi.
Gã ngơ ngác nhìn cái chén màu đen trong tay, hai mắt vô thần, giống như mất đi hy vọng sống, đã suy nghĩ sau khi bị đuổi sẽ đi đến chỗ nào tìm công việc, bàn tay cầm chén xúc xắc lâu năm run rẩy đến mức không giơ lên nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/vo-cong-phe-vat-tro-thanh-de-nhat-thien-bang/chuong-128.html.]
Một bàn xúc xắc này số lượng bạc đi ra quá nhiều, làm cho chủ quản đứng sau Kim Ngân phường chú ý.
Chủ quản vội vàng chạy đến, nhìn thấy sắc mặt thủ hạ trắng bệch, tầm mắt sắc bén đảo quanh một vòng ở chỗ này, quay đầu hỏi: "Kim Nhất, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Đại, đại nhân!" Rốt cuộc Kim Nhất cũng tìm được giọng nói của mình, cả người gã run rẩy nói: "Xúc xắc này... Xúc xắc này điên rồi!"
"Ta thấy ngươi mới điên!" Chủ quản hơi tức giận tát cho Kim Nhất một cái, làm cho gã bị đánh choáng váng đầu óc, "Cút ngay!"
DTV
Kim Nhất che má, hai má bị đau, nước mắt sinh lý hơi chảy ra, gã vô cùng ủy khuất nhường vị trí cho chủ quản.
Chủ quản khăng khăng không tin, vậy hãy để cho chủ quản tự mình thử nghiệm xúc xắc tà môn này là được
Chủ quản thành nhà cái mới của bàn xúc xắc này, ông ta thành thạo lắc chén xúc xắc. Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã thì nói nhỏ với nhau như bình thường, lúc này nàng đặt một ngàn lượng vào chữ "Nhỏ", những người khác cũng rối rít làm theo.
Chỗ chữ "Lớn" hoàn toàn trống không.
Chủ quản thấy tình huống không được bình thường như vậy, hơi nhíu mày, bắt đầu âm thầm khống chế xúc xắc, sau khi làm ra được ba con sáu, vô cùng tự tin đặt chén xuống, mở ra.
Hai hai hai, nhỏ!
Mọi người thắng tiền hoan hô một mảnh.
Đầu của chủ quản vang lên một tiếng ầm, m.á.u xông thắng lên đầu, ông ta vội vàng lấy ba viên xúc xắc chế tạo từ ngà voi xem thử, nhìn thấy lâu cũng không phát hiện ra chút dị thường nào.
Chủ quản khẽ run rẩy, bắt đầu nghi ngờ đời người, chẳng lẽ xúc xắc thật sự điên rồi?
Lúc trong đầu có suy nghĩ này, chủ quản thật sự muốn tát cho mình một cái.
Tin xúc xắc không có vấn đề điên rồi, còn không bằng tin mình điên rồi!
Khẳng định có nguyên nhân gì mà ông ta không biết bên trong!
Chủ quản căng thẳng, lại nhìn đám người cười đùa xung quanh.
Thấy bọn họ cung kính nhìn nữ tử mang mặt nạ cá chép đỏ, gần như ông ta lập tức đã nhận ra nữ tử này là nguyên nhân làm cho xúc xắc có dị thường.
Lúc này Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã hợp tác trực tiếp thắng mười lần liên tiếp thắng hơn mười ngàn lượng. Nàng tính toán thử, một trận này của bọn họ, là có thể trực tiếp ở khách điếm Nhạn thánh sạn trọng nhất của Nhạn thành hơn ba tháng rồi.
Không tệ, thu hoạch tối này rất phong phú.
Ngu Tri Dao nghiêng đầu hỏi Lạc Vân Dã: "Tiểu Vân, còn muốn chơi không?"
Người bên cạnh kích động đến mặt đỏ rần: Chơi chơi! Lớp học đặc biệt của đại lão cá chép đỏ dành cho nam sủng lại đến!
Đôi mắt đen nhánh của Lạc Vân Dã hơi lóe sáng, giống như hai viên đá quý màu đen sáng ngời, hắn gật đầu thật mạnh: "Ừ."
Ngu Tri Dao hỏi: "Còn muốn chơi cái gì?"
"Nơi đó." Lạc Vân Dã nâng tay lên, ngón tay chỉ về phía bàn bài Cửu.
[bài Cửu: là một trò chơi đánh bạc của Trung Quốc, được chơi với một bộ gồm 32 quân domino Trung Quốc]
Vì vậy, trong mắt mọi người, Ngu Tri Dao giống như một hôn quân cưng chiều sủng phi làm người ta giận sôi máu, dắt nam sủng của mình, đi đến bàn bài Cửu.