Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng - Chương 241
Cập nhật lúc: 2024-07-31 20:41:20
Lượt xem: 52
Chương 241. -
Sau đó, Ngu Tri Dao khóc càng lớn tiếng hơn.
Lạc Vân Dã: "..."
Thiếu nữ vừa khóc vừa lau nước mắt vào lòng của hắn.
Lạc Vân Dã không biết dỗ nàng như thế nào, chỉ đành vỗ nhẹ sau lưng nàng, vô cùng không thành thạo nhỏ giọng ngâm nga giai điệu êm ái mà thật lâu trước đây hắn nghe nương hát.
Khi còn bé lúc hắn vô cùng khó chịu, nương sẽ sờ đầu hằn, hát cho hắn nghe.
Nhịp điệu của bài hát này nhẹ nhàng dịu dàng, giống như gió mát của mùi hè thổi qua mặt hồ, có một loại lực lượng làm lòng người bình tĩnh.
Giọng hát của Lạc Vân Dã rất êm tai. Nhưng hắn lại không hiểu biết nhiều về âm luật, làm cho giai điệu của bài hát bị ngắt quãng, còn có chút kỳ quái không nói ra được.
Trong lòng Ngu Tri Dao khó chịu, sau khi khóc lớn một trận, nghe Lạc Vân Dã đột nhiên hát một bài hát kỳ quái như vậy, hít mũi một cái, dần dần ngừng khóc.
Nàng thỉnh thoảng thút thít một tiếng, cẩn thận nghe thiếu niên đang cố gắng hát cho nàng nghe.
Người trong cuộc càng hát càng nhíu mày.
DTV
Sao cảm giác có chút không giống?
Chẳng qua để Tiểu Ngư không tiếp tục khóc nữa, Lạc Vân Dã không thể làm khác hơn là tiếp tục nhắm mắt hát.
Ngu Tri Dao cảm giác được sự không được tự nhiên của hắn, trên lông mi còn treo nước mắt, cũng nín khóc mỉm cười. nàng dùng trán chống lên lồng n.g.ự.c của Lạc Vân Dã, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không thể nói ra khỏi miệng.
Nàng vẫn luôn biết Lạc Vân Dã sẽ gặp mấy chuyện nguy hiểm mà người thường không gặp được, nhưng nàng không biết lúc hắn đột phá tu vi lại dẫn đến thiên lôi.
Càng không ngờ đến lúc đầu hai người bán thảm, chuyện bị thiên lôi đánh thuận miệng nhắc đến lại là thật.
Ngu Tri Dao hít mũi một cái, giọng nói tràn đầy giọng mũi: "... Để ta xem vết thương của ngươi."
Lạc Vân Dã thật vất vả mới dỗ cho người không khóc, chỗ nào dám chống lại.
Lúc hai tay Ngu Tri Dao thả xuống, hắn đang muốn xoay người để nàng nhìn thấy vết thương, lôi kiếp yên lặng lại phát ra tiếng ầm ầm.
Ngu Tri Dao: ?
Chưa xong?
Chờ nàng tu đến Thiên Nhân cảnh, nhất định sẽ bẻ gãy thiên lôi có bệnh xà tinh này!
Sau khi bình tĩnh, đầu óc cũng tỉnh táo, Ngu Tri Dao nhớ ra cái gì đó, cánh tay hơi vươn ra, lại ôm chặt người trong lòng.
Thiên lôi ngưng tụ trên đỉnh đầu bắt đầu yện lặng biến mất, lại lặng vào bên trong lôi vân.
Mặc dù lôi vân chồng chất không biến mất, nhưng cũng không có dấu hiệu bổ thiên lôi xuống.
Ngu Tri Dao: ?
Sắc mặt nàng kỳ quái, thử buông hông Lạc Vân Dã ra. Hai tay mới vừa buông ra, đỉnh đầu lại truyền đến tiếng sấm.
Ngu Tri Dao lại lập tức ôm chặc người.
Thiên lôi thứ tư ngưng tụ trong đám mây lại không cam lòng biến mất.
Ngu Tri Dao: ???
Má nó, không chỉ nhìn người đánh xuống, còn thông minh biết người không thể đánh à?
Lạc Vân Dã cũng cảm thấy kỳ quái.
Hắn do do dự: "Tiểu Ngư ôm ta, có thể tránh thiên lôi?"
Ngu - cột thu lôi hình người - Tri Dao: "..."
Rất tốt, thiên lôi này làm việc thật là rối loạn.
Vì đảm bảo không có lỡ như, Ngu Tri Dao lại thử mười mấy lần, quả thật kết quả mỗi lần đều giống nhau.
Lấy kết quả thiên lôi không cam lòng tiêu tán mà chấm dứt, mấy lần thử cuối cùng hình như còn làm cho thiên lôi màu đen hơi chấn động một chút.
Giống như bị chọc tức.
Ngu Tri Dao dành ra một tay, đút đan dược trị thương cho hắn. Trước đó Lạc Vân Dã nuốt vào một viên Thiên Nguyên đan cửu phẩm, đủ cho trong vòng thời gian ngắn hắn có đầy đủ linh khí, dùng không hết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/vo-cong-phe-vat-tro-thanh-de-nhat-thien-bang/chuong-241.html.]
Trong đan dược chứa rất nhiều linh lực, giờ phút này đều đang chữa lành vết thương sau lưng của Lạc Vân Dã.
Ngu Tri Dao ôm người không buông tay, gò má dán vào n.g.ự.c Lạc Vân Dã, bên tai nghe tiếng tim đập có lực của đối phương.
Bây giờ tình huống chính là như vậy.
Đỉnh đầu là từng đoàn lôi vân yên lặng ở đó, chậm chạm không biến mất.
Chỉ cần nàng chủ động ôm Lạc Vân Dã, thiên lôi có bệnh xà tinh bên trong tầng mây yên lặng kia muốn đánh cũng không đánh xuống được.
Nhưng chỉ cần nàng thả tay ra, trong bóng tối lôi vân kia sẽ xoa tay bắt đầu muốn tạo thiên lôi.
Đều rất quỷ dị.
Chẳng qua ít nhất có thể xác định một chuyện, chỉ cần nàng ôm Tiểu Vân, là có thể tạm thời bình yên vô sự.
Nhưng đây cũng không phải là cách hay.
Ngu Tri Dao khẽ ngước mặt lên, nhìn lôi vân màu đen ở trên đỉnh đầu không biến mất, suy nghĩ một chút, hỏi Lạc Vân Dã: "Tiểu Vân, bây giờ ngươi đột phá tu vi chưa?"
Lạc Vân Dã lắc đầu: "Không có."
Quả nhiên, thiên lôi không đánh xuống, Tiểu Vân không có cách nào đột phá tu vi, Không thông qua thiên lôi này, nói không chừng lôi vân kia sẽ như hình với bóng với bọn họ.
Chẳng lẽ nàng muốn ôm Tiểu Vân đến trời đất cùng già?
Mặc dù... Cũng không phải là không thể.
Lạc Vân Dã không biết trong đầu Ngu Tri Dao đang nghĩ gì, dựa theo tình huống cổ quái này mở miệng nói:
"Mới vừa rồi, trong giây phút đạo thiên lôi thứ ba sắp đánh trúng, Tiểu Ngư ôm ta, thiên lôi biến mất.
Ngu Tri Dao:!
Lúc ấy nàng còn bị đoàn ánh sáng trắng hút ý thức đi.
Không trách nàng lại không cảm thấy đau đớn.
Ngu Tri Dao suy nghĩ một chút, có chút không tin tưởng hỏi: "Vậy chúng ta thử xem?"
Lạc Vân Dã gật đầu.
Lúc này hai người có chuẩn bị, truyền linh lực để cho dù tiên khí phòng ngự bay lên không trung.
Ngu Tri Dao chủ động buông Lạc Vân Dã ra.
Quả nhiên lôi vân nhanh chóng bắt đầu ngưng tụ đạo thiên lôi thứ tư, từng sợi thiên lôi bơi qua bơi lại trong tầng mây đen, rất nhanh đã ngưng tụ ra một đạo lôi đình thứ tư màu đen lớn bằng cổ tay.
Thiên lôi lấy tốc độ nhanh nhất rơi xuống.
Lúc thiên lôi kinh khủng sắp đánh vào dù phòng ngự tiên khí, Ngu Tri Dao vội vàng chủ động ôm chặt lấy Lạc Vân Dã.
Nếu như hành động này không được, dù tiên khí còn có thể giúp bọn họ làm chậm thời gian, kịp thời làm ra phản ứng.
Vì vậy, đạo thiên lôi thứ tư đánh vừa nhanh vừa mạnh, lúc biến mất lại không gây ra lực trùng kích gì.
Một chút âm thanh cũng không có.
Dù tiên khí cũng bình yên vô sự.
Ngu Tri Dao nháy mắt, hơi ngửa đầu nhìn Lạc Vân Dã, vui mừng nói: "Chúng ta thành công rồi."
"Thành công rồi." Lạc Vân Dã cười khen nàng: "Tiểu Ngư thật lợi hại."
Ngu Tri Dao thật vui vẻ, kề tai nói nhỏ với Lạc Vân Dã, quyết định tiếp tục thăm dò bug với thiên lôi đáng c.h.ế.t này.
Hai người bắt đầu làm theo.
Loại phương pháp thăm dò bug này tiếp tục đúng với đạo thiên lôi thứ năm thứ sáu.
Hai đạo thiên lôi màu đen này đều là tiếng sấm sau to hơn tiếng sấm trước, chờ mãnh liệt lao xuống, sau đó... Không có sau đó nữa.
Đánh xuống chưa đến mặt đất.
Thiên lôi màu đen: Ngươi có lễ phép không vậy?
Vì vậy một đạo cuối cùng, thiên lôi thứ bảy, lôi vân tụ lại ngày càng đậm đặc, từ trong đám mây truyền đến tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc. Tất cả lôi vân chồng vào nhau, dần tạo thành một đạo thiên lôi lớn bằng cánh tay.
Lạc Vân Dã nhìn thử, rất quen thuộc nói: "Đây là đạo cuối cùng."
Ngu Tri Dao nghe hắn nói như vậy, nghĩ đến lúc trước hắn nói mình bị thiên lôi đánh ba lần, hốc mắt hơi nóng, chịu đựng không ôm lấy hắn. Đợi đến khi đạo thiên lôi đáng sợ kia ầm ầm đánh xuống, Ngu Tri Dao dùng linh khí điều khiển Thần hỏa kiếm, trường kiếm lăng không nghênh đón.