Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng - Chương 256
Cập nhật lúc: 2024-08-01 11:08:42
Lượt xem: 52
Chương 256. -
Cảnh tượng xung quanh dần biến mất, chỗ mà bọn họ đứng hoàn toàn bị bóng tối bao phủ, gần như không nhìn thấy năm ngón.
Hình như thân thể cũng đang không ngừng rơi vào tay giặc.
Ngu Tri Dao kéo tay Lạc Vân Dã, rút Tiểu Ngư kiếm, từ mũi kiếm nhiều đóa Hồng Liên Nghiệp Hoa bất ngờ nhảy ra, chiếu sáng bóng tối này.
Hai ngươi mới vừa rơi xuống đất, đã nghe kính linh của kính trừ ma nói: "Chúc mừng tiểu đội trừ ma Thiên Bảng đã hoàn thành nhiệm vụ lịch luyện “Lời nguyền rủa của Đại Ma vương đơi đầu”, thời gian một tháng đã đến, kính trừ ma sắp đóng, mời nhanh chóng rời khỏi nhiệm vụ lịch luyện.”
Ba người Hoa Hoa, Thời Việt và Kỷ Phù hoàn toàn rơi vào giác ngộ mà Đại Ma vương ban cho, hoàn toàn không có ý chí ngăn cản, đã bị kính linh cưỡng ép mang đi.
Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã không chỉ khắc chế tiến vào cơ hội giác ngộ mà Đại Ma vương ban cho, còn muốn chống lại kính linh cưỡng ép đưa bọn họ đi.
Cách đó không xa, thân thể của Thời Oánh đang dần trở nên trong suốt trong lòng Linh Tu, nước mắt trên mặt đã mơ hồ. Nàng ấy vỗ bả vai của thiếu niên, nhẹ giọng nói: "Ngươi phải đi rồi."
DTV
Linh Tu không buông tay ra, hắn ta dần siết chặt tay, giống như muốn giữ thiếu nữ ở lại. Đôi mắt đỏ ửng có nước mắt lăn xuống, nhưng giọng nói lại tĩnh táo cố chấp: "Chỉ cần ngươi vẫn còn, ta nhất định có cách cứu ngươi."
Gần như thân thể của Thời Oánh đã không còn thực chất nữa, lúc nào cũng có thể biến thành làn khói biến mất. năm ngón tay trong suốt của nàng ấy dịu dàng xuyên qua tóc của thiếu niên, có chút bất đắc dĩ thở dài nói: "Trở về đi, Ta chỉ còn là một luông tinh thách, lập tức sẽ biến mất.”
Tổ võ công khổ sở chống đỡ, không biết nên làm cách nào cứu Đại Ma vương, lúc đang chuẩn bị lấy hết tất cả khen tưởng của Thiên Bảng ra dùng, đã nghe được những lời này.
Bàn tay của hai bên hơi dừng lại, tiếp đó vô cùng chính xác mò ra được khen thưởng tương ứng.
Vào giờ phút này, kính linh của kính trừ ma vẫn còn đang vô tình thúc giục: "Mời nhanh chóng rời khỏi nhiệm vụ, mời nhanh chóng rời khỏi nhiệm vụ, mời nhanh chóng rời khỏi nhiệm vụ ..."
Giọng nói như ma âm rót vào tai.
Ngu Tri Dao bóp vỡ viên Ngưng Hồn đan, đồng thời lỗ tai bị tiếng đại thúc lặp đi lặp lại kia làm khó chịu, khong nhịn được mắng: "Đừng có thúc giục, giọng nói thật khó nghe."
Kính linh: "..."
Khó nghe?
Lần đầu tiên có người nói giọng nói của nó khó nghe!
Kính Linh vừa lộ ra chút khinh thường, không biết lại nghĩ đến gì đó, đột nhiên có chút yên lặng.
Chờ đã, cũng không có ai khen giọng nói của nó hay, chẳng lẽ rất khó nghe sao?
Kính linh giống như gặp phải đả kích nghiêm trọng từ khi sinh ra đến giờ. Nó hoàn toàn yên tĩnh, hơn nữa bắt đầu lặng lẽ ở trong lòng yên lặng luyện tập giọng nói của mình.
Tóm lại, cuối cùng chỗ này cũng yên tĩnh.
Ngu Tri Dao khống chế linh khí, nhanh tay lẹ mắt rãi Ngưng Hồn đan đã vỡ nát vào trong thân thể trong suốt của Đại Ma vương.
Chỉ một thoáng, Ngưng hồn đan vỡ nát trên thân thể Thời Oánh phát ra ánh sáng yếu ớt. Theo ánh sáng dần ảm đảm xuống, thân thể sắp tiêu tán của Thời Oánh dần dần có chút thực chất.
"Nhanh nhanh nhanh, Dưỡng hồn ngọc!" Ngu Tri Dao từ trong tay Lạc Vân Dã lấy được tiên bảo linh ngọc trắng như tuyết, nhanh chóng vứt cho Linh Tu.
Một giây khi Linh Tu tiếp nhận linh ngọc, đột nhiên nơi này phát ra tiếng ầm ầm, sau đó kính trừ ma hoàn toàn đóng lại.
Ba người bị cưỡng ép đi ra ngoài.
Kính linh còn đang không ngừng lặp đi lặp lại luyện giọng: "?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/vo-cong-phe-vat-tro-thanh-de-nhat-thien-bang/chuong-256.html.]
Này! Chờ đã! Nó còn chưa lộ ra giọng nói ưu nhãn kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ của mình mà!
Trong nháy mắt Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã bị kính trừ ma chuyển ra ngoài, trước tiên đi tìm Linh Tu.
Chỉ thấy trước kính trừ ma, ba người Hoa Hoa, Thời Việt và Kỷ Phù ngã trái ngã phải nằm trên đất. Linh Tu thì nửa quỳ sắc mặt tái nhợt, bàn tay đầy m.á.u tươi nắm chặc khối linh ngọc kia, bảo vệ trong lòng, m.á.u tươi nhiễm đỏ cả khối Dưỡng hồn ngọc, huyết khí cuồn cuồn không ngừng được đưa vào.
Lúc ấy khi biết Thời Oánh là một luồng tinh phách, Linh Tu vội vàng cho nàng ấy ăn một viên đan dược bát phẩm tạm thời củng cố linh hồn, cho đến khi Ngu Tri Dao bóp vỡ Ngưng Hồn đan, mới hoàn toàn giữ được tia tinh phách yếu ớt của Thời Oánh.
Nhưng Dưỡng hồn ngọc là linh ngọc của Nhân tộc, chưa từng nghe nói có người dùng để nuôi ma. Dưới tình huống cấp bách, Linh Tu chỉ có thể cắt lòng bàn tay, lựa chọn dùng huyết khí sung túc ôn dưỡng nàng ấy.
Mắt thấy ánh sáng trên Dưỡng hồn ngọc dính m.á.u tươi ngày càng biến nhạt, Linh Tu hơi cảm ứng Dưỡng hồn ngọc, cảm giác được một luồng tinh phách bên trong vững chắc không có biến mất, không nhịn được rốt cuộc đã rơi nước mắt.
Một giọt hai giọt.
Hắn ta cúi đầu nghẹn ngào cười ra tiếng.
"Cảm ơn."
"Không cần phải cảm ơn, có thể cứu được tỷ tỷ là tốt rồi." Ngu Tri Dao giương mắt nhìn xung quanh, mắt thấy các tiên sinh đồng loạt từ bên trong tầng cao nhất của Thiên lâu đi ra, hơn nữa mục tiêu chính là hướng này của các nàng.
Ngu Tri Dao hơi rung lên, vội vàng thúc giục: "Các tiên sinh đi ra, không biết có phát hiện cái gì hay không. Linh Tu ngươi nhanh chóng mang tỷ tỷ về, nhanh chóng giấu đi."
Linh Tu đồng ý.
Vì tranh thủ thời gian, Ngu Tri Dao nhanh chóng ném cho Lạc Vân Dã một ánh mắt, đối phương vô cùng phối hợp đánh đòn phủ đầu, cao giọng chất vấn: "Tiểu Ngư, tại sao ngươi lại như vậy?"
"Ngươi thật quá đáng!"
Các tiên sinh đi ra từ tầng cao nhất của Thiên lâu, đã sớm bị thủy kinh che đen lâu dài, thỉnh thoảng lộ ra chút hình ảnh giống như xác c.h.ế.t vùng dậy làm cho lòng c.h.ế.t lặng, chỉ nghe được cuối cùng kính linh tuyên bố hoàn thành nhiệm vụ.
Mọi người đối với hướng phát triển sau đó của nhiệm vụ lịch luyện, cùng với thành công như thế nào, đều vô cùng tò mò.
Cho nên sau khi kính trừ ma đóng lại, mọi người vội vàng chạy đến, muốn là người đầu tiên ăn được dưa mới mẻ.
Trong các vị tiên sinh đi ra từ trong tầng cao nhất của Thiên lâu, dẫn đầu chính là Minh Lê xuất quan gần nửa tháng.
Giờ phút này y đang cười ha ha chạy đến ăn dưa lịch luyện của đồ đệ ngoan, ai ngờ còn chưa đến gần, đã nghe thấy Lạc Vân Dã đang lớn tiếng chất vấn đồ đệ ngoan nhà mình.
Lại còn lớn tiếng nói hai câu liên tiếp!
Minh Lê: "???"
A, nam nhân. Quả nhiên có được là không biết quý trọng!
Minh Lê còn chưa bao giờ lớn tiếng nói chuyện như vậy với Ngu Tri Dao, đồ đệ mà y yêu thương lớn lên lại bị người ngoài rống lên như vậy?
Minh Lê ý thức được điểm này, sắc mặt không có cảm xúc. Cuối cùng trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên ý cười, nhưng đôi mắt sâu thẳm u ám, hình như bên trong chính là bình tĩnh trước cơn bão.
Dưới chân y sinh ra gió, Ngu Tri Dao mới vừa cố làm ra vẻ tức giận hỏi "Ta quá đáng cái gì", Minh Lê đã xuất hiện sau lưng Lạc Vân Dã, nhanh chóng chính xác nắm lấy cổ áo sau của hắn.
Vốn dĩ gương mặt tuấn mỹ tràn đầy ý cười, lúc này đã hoàn toàn đen xuống.
Minh Lê nhìn khuôn mặt vô tội quay đầu lại của Lạc Vân Dã, giận đến mức trực tiếp bạo phát cảm xúc mạnh mẽ: "Lạc Vân Dã, ngươi cho rằng mình là thứ hai trên Thiên Bảng, là có thể dám rống với Tiểu Ngư Ngư như vậy? Thiên Bảng khen thưởng cái gì cho ngươi, để cho ngươi đắc ý thành như vậy? Ta nói với ngươi, Tiểu Ngư Ngư chính là đệ nhất Thiên Bảng, thanh Hỏa Thần kiếm lúc nào cũng có thể đánh người chạy thục mạng."
Cái miệng của Minh Lê mở ra rồi đóng lại, làm cho Lạc Vân Dã bối rối.
Ngu Tri Dao cũng bối rối.