Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng - Chương 272
Cập nhật lúc: 2024-08-02 09:48:25
Lượt xem: 52
Chương 272. -
Ngu Tri Dao từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một ống trúc đựng nước, đưa cho Hoa Hoa.
Hoa Hoa uống ừng ực hết nước, chỉ cảm thấy linh khí trong cơ thể đang nhanh chóng khôi phục, hắn ta gội vàng giơ ống trúc hét lên: "Nước ngon! Lại thêm một ống!"
Còn lại thêm một ống?
Khóe miệng Ngu Tri Dao hơi có rút: "Đây là nước dùng phương thuốc của Thiên Nguyên đan nấu đó."
Hoa Hoa kinh ngạc a một tiếng, hắn ta nằm ngang xuống, ngửa đầu uống từng giọt còn sót lại trong ống trúc.
Nghiêng ống thật lâu, cho đến khi một không còn một giọt nào, hắn ta mới đau lòng ôm đầu đáng tiếc nói: "Đây chính là phí của trời! Nước nấu từ Thiên Nguyên đan cửu phẩm, sao hết lần này đến lần khác lại dùng vào lúc này? Muốn dùng phải dùng lúc nguy hiểm nhất, lúc quan trọng nhất!"
Hoa Hoa mệt nhắm mắt nằm đó, vừa lẩm bẩm than thở.
Ngu Tri Dao đỡ trán.
Hoa Hoa chỉ lẩm bẩm mấy câu, sau đỡ mơ màng ngủ mất.
Linh Tu hơi nhíu mày nhìn về phía trước, trong đôi mắt đén nhanh lóe lên chút lo lắng.
Giờ phút này Hoa Hoa biết tình hình khẩn cấp, điều khí trong chốc lát, đợi cho linh khí trong cơ thể khôi phục hoàn toàn, lập tức chống tay đứng dậy.
Chẳng qua thân thể vô cùng mệt mỏi, hắn ta chống tay mấy lần cũng không đứng dậy nổi.
Hoa Hoa nghĩ tới nghĩ lui, nhắm mắt lại, đề nghị: "Nếu không ta biến về nguyên hình, các ngươi mang ta bay đi?"
"Có thể." Linh Tu gọi Thanh Sơn thuẫn của mình, dùng linh khí làm cho tấm thuẫn phóng đại lên, treo giữa không trung: "Ngươi yên tâm, tấm thuẫn này đủ để chịu đứng bất kỳ yêu thú lớn nào.”
Hoa Hoa gật đầu.
Hắn ta giãy giụa mấy lần trên đất, cuối cùng bị Thời Việt kéo dậy.
Chỉ thấy thiếu niên áo hoa trở nên nghiêm túc, hai tay đè lên mặt lạnh như băng của tấm thuẫn màu xanh lá, ngay sau đó thân thể nhảy qua, nhảy lên tấm thuẫn, đồng thời thân thể mềm dẻo của thiếu niên cũng kịch liệt thu nhỏ lại, chỉ chốc lát sau đã biết thành một cục gai cả người màu trắng.
Trừ Lạc Vân Dã và Thời Việt, những người còn lại đều không chớp mắt tò tò nhìn thử Hoa Hoa là yêu tu gì: "..."
Cái này? Nhím lông trắng?
Chỉ thấy con nhím nằm giang hai tay hai chân trên mặt của tấm thuẫn, lộ ra tứ chi ngắn ngủn màu hồng.
Kỷ Phù không nhịn được đi lên dùng đầu ngón tay đ.â.m vào cái m.ô.n.g màu hồng lộ ra ngoài đang chảy m.á.u của nó, tránh chỗ vết thương, đ.â.m một cái, cái chân nho nhỏ lập tức đá ra sau.
"Làm gì thế? Đùa giỡn lưu mạnh!?" Con nhím lông trắng phát ra tiếng kêu trong trẻo của thiếu niên.
"Hoa Hoa, m.ô.n.g của ngươi chảy máu." Ngu Tri Dao vừa nói vừa từ trong nhẫn trữ vật lấy thuốc cầm m.á.u ra.
"Chảy máu? Không trách ta cảm thấy có chút đau." Con nhím lông trắng vừa nói vừa dùng chân ngắn nhỏ hồng phấn của mình đạp ngón tay đang làm loạn của Kỷ Phù.
DTV
Vết thương trên m.ô.n.g của nhím lông trắng chỉ là một vết thương chảy m.á.u nhỏ, không lâu sau có thể tự động lành lại.
Ngu Tri Dao và Kỷ Phù nhìn nhau một cái, vặn khăn tay thành một cục, bôi thuốc vào, vô cùng chính xác đè lên cái m.ô.n.g mềm hồng phấn mập mạp.
Con nhím lông trắng cảm thấy nhột, không ngừng vung chân ngắn. Nó dùng chân trước bám vào tấm thuẫn, lớn tiếng gào: "Đã khỏi chưa?"
"Vẫn chưa." Ngu Tri Dao lại chạm vào một cái.
Cái m.ô.n.g mũm mĩm nảy lên mấy lần.
Kỷ Phù nhận lấy khăn, chọc hai cái, sau đó quay đầu nhỏ giọng gọi Thời Việt.
Thời Việt mặt không thay đổi đi lên, nhận lấy khăn tay xoa thành một cục. Hắn ta quay đầu đi, không chớp mắt nhìn nơi khác, sau đó chọc mạnh mấy lần.
Hắn ta họ nhẹ một tiếng lập tức dời tay đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/vo-cong-phe-vat-tro-thanh-de-nhat-thien-bang/chuong-272.html.]
Lúc này con nhím lông trắng đã hoàn toàn chìm vào trong quá trình hưởng thụ, sau khi động tác chọc ngừng lại, nó theo bản năng đá chân sau, lẩm bẩm: "Thuốc bôi này còn rất lạnh, lại bôi thêm một chút."
Khăn tay lại trở về tay Ngu Tri Dao, nàng và Lạc Vân Dã nhìn nhau một cái.
Lạc Vân Dã hơi mí môi, rất tự nhiên tiếp nhận khăn tay, thấm một ít thuốc bôi lên vết thương cho nhím lông trắng.
Ở phía trước thiếu niên vẫn còn kêu gào: "Bôi nhiều một chút, cũng bôi cả nửa m.ô.n.g kia đi, còn có tay chân của ta nữa."
"Hì hì bôi thuốc cầm m.á.u trước thời hạn, đợi một lát nữa cho dù bị thương cũng có thể nhanh chóng khép lại. Đám đồng bạn cũng không cần lo lắng Hoa Hoa bị thương nữa!”
Nhím lông trắng vui vẻ đạp hai cái chân sau của mình.
Kỷ Phù thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Ngón tay Linh Tu khẽ nhúc nhích, lấy lý do nắm chặt thời gian, tiến lên tiếp nhận khăn tay, bôi hai chân trước hồng phấn cho nhím lông trắng.
Nhím lông trắng đã bị thuốc bôi lạnh như băng chinh phục, hoàn toàn thỏa mái thả lỏng tứ chí.
Móng trước mềm nhũn nắm chặt mặt ngoài của tấm thuẫn, thở ra một tiếng thỏa mãn thật dài.
"Thuốc bôi này không tệ, lần tới lại bôi nhiều thêm một chút."
Linh Tu hơi cong môi mỉm cười, đắp khăn tay lên đầu nó, rồi sau đó dùng linh khí cưỡi thuẫn phi hành, đi về phía trước với mọi người.
Con nhím lông trắng dùng lỗ mũi ủn khăn tay, dùng sức muốn làm khăn tay rớt xuống, nhưng làm một lúc lâu cũng không làm được, cuối cùng nằm vững trên tấm thuẫn nhanh chóng trở mình, bởi vì lăn nhanh quá, móng vuốt vội vàng gạt khăn ra, khăn tay không rớt, trái lại trực tiếp dính vào đầy mặt nó.
Những người còn lại nhìn thấy không khỏi tức cười.
Lần ồn ào này, làm cho tinh thần căng thẳng của mọi người hơi thoải mái một chút.
Ngu Tri Dao tốt bụng lấy khăn tay xuống, nhím lông trắng dùng lỗ mũi hít mùi thơm đầy đầu, cuối cùng có thể yên tâm nằm giang tay giang chân trên tấm thuẫn nghỉ ngơi.
Từ việc tín nhiệm các đồng bạn, Hoa Hoa ngủ rất say, gai nhọn cả người cũng trở nên mềm đi.
Mọi người đi dọc theo bản đồ, sau khi chiến đấu xong với Ma tu, cũng sẽ thỉnh thoảng đi qua sờ cục gai trắng có năng lực chữa khỏi này
Nhẹ nhàng đụng vào cái m.ô.n.g và tứ chi ngắn ngủi lộ ra bên ngoài của nó.
Tu vi toàn thể của tiểu đội trừ ma trên Thiên Bảng cực kỳ cao, Nhân tu lợi hại, Ma tu có huyết mạch có thể áp chế, lại có các loại khen thưởng của Thiên Bảng, con đường này, gần như không có Ma tộc nào là đối thủ của bọn họ.
Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã không cố gắng che giấu tu vi của mình, chẳng qua bình thường sẽ giữ lại thực lực, gặp mạnh thì mạnh.
Trừ cục gai trắng vẫn đang ngủ mê mang muốn đột phá bên trên tấm thuẫn, vậy mà ba người đồng bạn ở sau lưng lại không có phản ứng gì.
Ngu Tri Dao sử dụng kiếm pháp uy lực cường đại của Thần Hỏa kiếm, thậm chí Lạc Vân Dã còn sử dụng Cổ phù bút nhanh chóng vẽ ra phù triện cấp sáu cấp bảy, hoàn toàn bại lộ mình, đám đồng bạn vẫn không có phản ứng gì.
Linh Tu xoa m.á.u dính trên mặt, cười híp mắt khen ngơi: "Tiểu Vân, Tiểu Ngư, làm tốt lắm!"
Kỷ Phù thiu hồi Phục ma cầm đã dùng sức đập ma, cũng lộ ra nụ cười mừng rỡ như vậy: "Tiểu Ngư và Tiểu Vân thật giỏi."
Thời Việt gật đầu: "Ca ca và Tiểu Ngư lợi hại nhất!"
Chống lại đôi mắt trong sáng của ba người đồng bạn, hai con võ công: "..."
Thôi, hủy diệt đi.
Mấy ngày nay, bên trong kính linh thông, bài viết mới xuất hiện nhiều vô cùng, các nơi đều đăng bài cầu viện ở chỗ này.
Lần này là trận tập kích lớn nhất của Ma tộc mấy ngàn năm qua.
Giống như Ma tộc muốn dốc hết toàn bộ, muốn tiến hành trận chiến cuối cùng với Nhân tộc và Yêu tộc.
Rất nhiều tiểu tông môn bị tiêu diệt.
Trong đó có Vân Kiếm phái và Vân Phù phái đã sa sút, cho dù tu sĩ ở xung quanh chạy đến giúp đỡ, cuối cùng vẫn không chống đỡ nổi ba ngày, hoàn toàn bị tiêu diệt.
Các loại tin tức cấp báo tràn đầy trong mảng "Chuyện không bình thường của Vân giới", thường ngày là nơi chia sẻ chuyện thú vị và chọc cười, hôm nay biến thành nơi cầu viện và thông báo tông môn bị tiêu diệt.