Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng - Chương 360

Cập nhật lúc: 2024-08-06 11:53:46
Lượt xem: 32

Chương 360. -

 

Ngu Tri Dao lướt bài viết đến hoa cả mắt, từ bài biết thứ nhất này đã biến thành một người đánh giá giả thật.

Tin tức đáng tin?

Chỗ nào có tin tức đáng tin?

Tịch Diệt kiếm đã bị cự lão Hỗn Độn giới bẻ gãy, đây mới là tin tức đáng tin!

Mặc dù không thể đánh đồ giả ngoài ánh sáng, nhưng Ngu Tri Dao cũng ở trong đó đục nước bèo cò, ý đồ dẫn lửa, tránh cho mọi người cùng nhau nhằm vào Vân Cảnh thánh địa.

DTV

Ngu Tri Dao còn nhìn thấy mấy cái id quen mắt, mọi người càng ăn ý đục nước béo cò hơn.

Nội bộ của Vân Cảnh thánh địa cũng không khá hơn bao nhiêu so với bên ngoài,

Thiên Bảng có hạn chế nghiêm khắc đối với tu vi và tuổi, nhưng thần khí ai cũng có thể sử dụng, bí ẩn phi thăng là theo đuổi của tất cả tu sĩ.

Bên trong tông môn ó các trưởng lão thỉnh cầu giao bí mật phi thăng lên tông môn, ngay cả các đệ tử cũng đi hỏi thăm khắp nơi.

Sau khi Cận Hỏa từ chỗ Cầm Minh biết được thân phận của Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã, trái lại cũng không tức giận vì bọn họ đã giấu diếm, trái lại vì chăm sóc bọn họ như mẹ già nhiều ngày, cũng lo lắng cho an nguy của bọn họ.

Dù sao, hai người lười biếng này, thấy thế nào cũng không giống hạng nhất hạng hai của Thiên Bảng.

Cận Hỏa không có cảm giác tiếp xúc với tu sĩ lợi hại gì với bọn họ, giờ phút này nghe sư đệ sư muội ở trong tiệc rượu nghị luật khí thế ngất trời, chỉ cảm thấy đột nhiên đau đầu, giận đến mức đập nát ly rượu.

Trong nháy mắt tiệc rượu yên tĩnh.

Ngay sau đó, trong góc lại vang lên tiếng thì thầm.

Cận Hỏa không nhịn nổi nữa, cao giọng nói: "Tiệc rượu của Hỏa Tiếu cung ta, không phải là chỗ để các ngươi đàm luận chuyện nửa thật nửa giả. Dù lấy được hay không lấy được, nguyện ý chia sẻ ra ngoài, là ân. Không muốn chia sẻ, cũng là tự do của người ta. Chẳng lẽ các ngươi ũng nguyện ý chia sẻ bí thuật của mình với người ngoài?"

Nữ tữ bên tay trái của hắn ta lạnh lùng chế nhạo: "Cận sư huynh có quan hệ tốt với bọn họ, tất nhiên không cần lo lắng không có được.”

"Đúng vậy."

"Cận sư huynh, ngươi ăn no không hiểu người ngoài đói, chúng ta cũng không phải là bạn tốt của tu sĩ Thiên Bảng."

Mọi người ngươi một lời ta một lời, trong ngoài đều là châm chọc, làm cho Cận Hỏa giận đến mức nhức đầu.

Cầm Minh thấy chuyện không đúng, dừng lại động tác xoay sáo dài, lúc chuẩn bị muốn khống chế cục diện, từ ngoài điện một thiếu nữ mặc áo đỏ cõng trường đao đi vào.

Tần Thuật ôm trường kiếm đi theo sau lưng nàng ấy.

Ba vị đồng đội còn lại của tiểu đội trừ ma Diệt ma cũng theo thứ tự bước vào trong điện.

Đôi mắt của Tịnh Thù lạnh nhạt, hơi liếc nhìn mấy người nói chuyện lúc nãy: "Muốn cái gì, thì quan minh chính đại đi tranh. Ở chỗ này nói lời vô dụng, chỉ biểu hiện ra sự vô năng."

Tần Thuật nhìn về phía Tịnh Thù đang nhìn, cười khẽ, hắn ta lớn lên vô cùng tuấn mỹ, lúc cười lên, đủ làm cho người ta kinh diễm.

"Vô năng cũng không sao, những đệ tử khác còn sẽ biết cầu xin sư trưởng, hoặc là cùng liên minh đi cầu tông môn, muốn biết được bí mật phi thăng. Các ngươi ngay cả chuyện này cũng không dám, chỉ dám ở sau lưng ăn chùa, bàn luận ngắn dài." Tần Thuật vừa cười, vừa nói ra mấy chữ: "Không chỉ vô năng, còn vô dụng nữa."

Nhìn sắc mặt biến thành tái nhợt của mấy người kia, các đồng đội ở sau lưng xoa tay mình, tên miệng độc Tần Thuật này công kích thật mạnh.

"Còn có ngươi." Tần Thuật dời đối tượng, nhìn về phía Cận Hỏa, danh chính ngôn thuật đả kích "Tình địch": "Mỗi ngày mở tiệc, mời người ta ăn chùa, lại nuôi ra một đám như thế này sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/vo-cong-phe-vat-tro-thanh-de-nhat-thien-bang/chuong-360.html.]

Lúc này tất cả mọi người trên bữa tiệc đều ngồi không yên.

Từng người rời khỏi chỗ ngồi hành lễ với sư huynh sư tỷ, nói có chuyện rồi rời đi.

Trong nháy mắt người đã đi gần hết, tiệc rượu lại yên tĩnh, đại điện trống không.

Tần Thuật thành công chọc giận tất cả mọi người, còn chọn một miếng dưa ngọt đưa cho Tịnh Thù.

Tịnh Thù liếc nhìn hắn ta một cái, nhận lấy cắn một miếng.

Sau lưng ba vị đồng đội đều hoảng sợ: !!!

Tần Thuật cũng kinh ngạc, cẩn thận nhớ lại hình dáng và chi tiết của dưa ngọt kia. Chờ sau này, sẽ cắt tất cả dưa ngọt thành tỷ lệ hình dạng như vậy, lại tặng cho Tịnh Thù.

"Cận Hỏa, bên Ma tộc đã có động tác." Tịnh Thù không nhanh không chậm ăn xong dưa ngọt: "Ma vực đang tụ họp đại quân, nhanh chóng triệu tập đệ tử ngoài Hỏa Tiếu cung của chúng ta về. Sau đó ta sẽ ở bên trong tông môn thành lập một đội chống Ma tộc, bảo vệ tu sĩ Thiên Bảng trở về, chỉ cần là đệ tử tông môn ta, đều có thể đến. Ngươi tham gia không?"

"Tất nhiên." Cận Hỏa cười lộ ra hai hàm răng trắng, đầu cũng không đau nữa: "Vẫn là Tịnh Thù sư tỷ tốt nhất."

Tần Thuật xiết chặc hai tay ôm kiếm.

Tịnh Thù lạnh nhạt nói: "Ta chẳng qua chỉ là không muốn để cho Ma tộc chiếm được tiện nghi của đệ tử tông môn ta."

"Đi chuẩn bị đi, đây có lẽ là trận đánh khó khăn nhất của Vân Cảnh thánh địa ta." Nàng ấy hơi nghiêng người, chuẩn bị rời đi.

"Đã biết!" Cận Hỏa kéo Cầm Minh, hai người lập tức triệu tập bạn tốt các cung các phong, gia nhập đội ngũ của Tịnh Thù sư tỷ.

Lúc Tịnh Thù muốn rời đi, đột nhiên Tần Thuật gọi nàng ấy, lạnh lùng nói: "Vốn dĩ ngươi không cần làm những chuyện này, sống c.h.ế.t của người ngoài thì liên quan gì đến ngươi?"

"Đúng là sống c.h.ế.t của người khác không liên quan gì đến ta, nhưng sự tồn vong của tông môn ta không thểbỏ mặc được." Tịnh Thù hơi ngước mắt lên, lộ ra đôi con ngươi đen sáng bóng, nhìn hắn ta: "Sư tôn ta, sư tôn ngươi, tuyệt đối sẽ không giao đệ tử tông môn ra. Ngươi cũng không thể mặc kệ? Hơn nữa, ta là từ tư lợi mới giúp bọn họ. Đây là chuyện của ta, các ngươi có thể không tham gia."

Ba đồng đội sau lưng lập tức hét lên: "Như vậy sao được! Đội trưởng đi đâu, chúng ta đi đó!"

Mọi người lấy tốc độ nhanh nhất đứng ở sau lưng Tịnh Thù.

Vì vậy chỉ có Tần Thuật ngây ngốc đứng về phía đối diện tất cả mọi người, làm hại đồng đội không ngừng nhắn mắt với hắn.

"Chờ một chút?" Tần Thuật nhanh chóng tỉnh hồn lại, lẩm bẩm: "Tư lợi, giúp bọn họ?"

Tịnh Thù ừ một tiếng.

Trong nháy mắt, Tần Thuật đã nghĩ thông mọi chuyện: "Cho nên, ngươi không phải là vì Cận Hỏa? "

Nghe lời này, Tịnh Thù nhìn hắn ta có chút phức tạp, giống như đang nhìn người ngốc vậy.

Tần Thuật không quan tâm có bị ngốc hay không, hắn vui vẻ sãi bước chạy đến chỗ các đồng đội: "Tịnh Thù ở đâu, ta đi đó."

"Mới vừa rồi ta cho rằng ngươi là vì Cận Hỏa, dưới tình thế cấp bách mới hỏi như vậy.” Tần Thuật ở bên cạnh nàng ấy giải thích, hơn nữa còn nghiêm túc nói: "Tất nhiên bảo vệ sư đệ sư muội là tránh nhiệm của những sư huynh sư tỷ chúng ta rồi!"

Tịnh Thù không lên tiếng.

Ba người đồng đội cười trộm không ngừng.

Tần Thuật vẫn còn có chút ủy khuất, ý đồ muốn dùng bộ dạng ngốc bạch ngọt trong tiểu thuyết để làm cho Tịnh Thù đau lòng.

Hắn ta lảm nhảm quá nhiều, lảm nhảm đến mức Tịnh Thù không nhịn được xoa lỗ tai. Nàng ấy dừng bước chân lại, không báo trước mà nghiêng người sang, làm cho Tần Thuật sợ hết hồn.

Tịnh Thù hơi liếc nhìn những đồng đội của mình, nói một câu: "Sống sót đi."

Cuối cùng nàng ấy hơi liếc nhìn Tần Thuật, nói rõ từng chữ: "Sống sót rồi, lại nói những chuyện khác."

Loading...