Võ công phế vật trở thành đệ nhất Thiên Bảng - Chương 65
Cập nhật lúc: 2024-07-22 12:27:20
Lượt xem: 57
Chương 65. -
Lúc này Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã ngồi ở sau mọi người, trong tay là đĩa đựng đủ loại quả khô và trái cây đã chuẩn bị, không lo lắng vừa ăn vừa nghe kể chuyện.
DTV
Trời tối xuống, Lạc tiên tri như ngày thường ngồi trên ghế nhỏ hóng mát, phe phẩy quạt lá, nhìn mọi người ngồi ở phía trước, cười ha ha nói: “Hôm nay nha, chúng ta sẽ tiếp tục nghe câu chuyện nữ tu Trường Trạch môn và Ma Vương."
"Tiên tri gia gia, ngài nói nhanh đi, đã qua rất nhiều ngày rồi, ta cũng sắp quên."
Ở dưới có đứa trẻ kêu ầm lên.
"Được được được. Gia gia kể ngay đây." Tiên tri tóc bạc hoa râm cười càng hòa ái, "Sau khi nữ tu Lạc Lăng Trường Trạch môn đồng ý với Ma vương, lập tức tìm cơ hội chạy trốn với Ma long. Bọn họ trốn đến một cái thôn tên là Thanh Sơn. Trong Ma tộc, từ trước đến nay huyết thống càng cao quý, càng vô tình, năng lực cảm nhận tình cảm yếu ớt. Nhưng Ma long này, trái lại có mấy phần thật lòng với nữ tử này, sau khi lành vết thương, cũng ẩn cư với nữ tu trong thôn Thanh Sơn."
"Chẳng qua nội loạn trong Ma tộc ngày càng mãnh liệt, dù Ma long kia có mấy phần thật lòng với nữ tu kia cũng không thể sánh ngang toàn bộ Ma tộc được. Vì vậy sau khi Ma long dùng lời ngon tiếng ngọt cam kết xong, lập tức không chút do dự vứt bỏ nữ tư kia."
Lạc tiên tri rũ mắt xuống nhưng nhanh chóng ngước mắt lên, xuyên qua đám người nhìn về phía Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã.
Trong lời nói của ông ta hình như tràn đầy sự độc ác: "Kết quả của nữ tu Lạc Lăng vô cùng thảm. Thảm hại hơn là, nữ tu này lại mang đứa nghiệt chủng đã tằng tịu với Ma vương!"
Có một đứa bé hơi lớn tuổi nói: "A? Nữ tu Nhân tộc mang đứa bé của Ma long, đứa bé sinh ra là cái thứ gì? Người có sừng dài, hay là Ma long có mặt người?"
Còn có đứa bé nhỏ hơn không hiểu gật đầu nói: "Đây chẳng phải là còn đáng sợ hơn cả yêu thú trên núi sao, quả nhiên là nghiệt chủng."
"Thứ do ngươi và và ma sinh ra, không phải người cũng không phải ma, tất nhiên là súc sinh rồi!" Trong thôn có đại hán cười hì hì nói.
Người này vừa nói, còn đưa tay trêu chọc đứa bé hai tuổi được phụ nhân bên cạnh ôm trong lòng: "Tiểu súc sinh, có phải hay không, tiểu súc sinh?"
"Nhị Lục Tử, bỏ tay của ngươi ra!" Phụ nhân mắng.
"Súc sinh, súc sinh." Đứa trẻ hai tuổi không biết gì, mở đôi mắt đen như quả nho, vỗ tay lặp lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/vo-cong-phe-vat-tro-thanh-de-nhat-thien-bang/chuong-65.html.]
Đại hán kia cười to ha ha.
Dưới ánh trăng màu bạc nhu hòa, bao phủ toàn bộ thôn Đồ Long. Đám người nghe được lời vừa rồi, cũng không nhịn được bắt đầu chấu đầu ghé tai, tiếng nhỏ vụn truyền vào lỗ tai của Ngu Tri Dao, cái gì mà nghiệt chủng do người và ma tằng tịu nên bị g.i.ế.c chết, tuyệt không thể nuôi súc sinh, đỡ hại c.h.ế.t mình...
Lời này đặc biệt chói tai.
Ngu Tri Dao hơi nhướng mày, nhớ đến bên trong Thận cảnh gặp được tiểu tiên nữ vừa đẹp người vừa đẹp nết, biết được nàng ấy bị Ma long vứt bỏ, thì có chút không muốn nghe tiếp nữa.
Nàng hơi thích tiểu tiên nữ Lạc Lăng cho mình đồ ăn ngon, cảm thấy đứa bé của tiểu tiên nữ cho dù là Ma tộc, vậy khẳng định cũng là một tiểu tiên nam lương thiện bộ dạng tinh xảo.
Những lời bàn luận ngu ngốc kia Ngu Tri Dao cảm thấy thật chói tai, lập tức vẫy tay làm một cái thuật che chắn, Lạc Vân Dã ở bên cạnh cũng được che lại, toàn bộ ngăn cảnh những tiếng bàn luận của đám thôn dân.
Trái lại Lạc Vân Dã lại đặc biệt yên tĩnh, chẳng qua bàn tay đặt trên đầu gối không tự chủ mà co rút. Nhất là nghe được câu nói kia "Tuyệt không thể nuôi súc sinh, đỡ hại c.h.ế.t mình", bỗng nhiên bàn tay nắm chặt lại. Mu bàn tay xuất hiện gây xanh, khớp xương ngón tay bị nắm chặt mà hiện ra ửng đỏ.
Ánh trắng ôn nhu lọt vào trong mắt hắn, con mắt đen nhanh trong sáng trong ngày thường hơi thất thần.
Lạc tiên tri ngồi ở phía trước chờ tiếng bàn luận dần biến mất, hơi mỉm cười, tiếp tục cất cao giọng nói: "Ma long kia vứt bỏ nữ tu Trường Trạch môn, những lời ngon tiếng ngọt để lại kia làm cho nữ tu Lạc Lăng cảm thấy hắn sẽ còn trở về, cho nên cũng không về lại Trường Trạch môn, một mình ở lại thôn Thanh Sơn vì Ma long mang thai nghiệt chủng Ma tộc."
Ngu Tri Dao chống cằm, hơi nheo mắt lại, liếc nhìn Lạc tiên tri tóc bạc hoa râm ở phá trước nhất, càng nhìn càng cảm thấy ông ta có chút quen mắt.
"Chẳng qua là dung mạo của nữ tu Lạc Lăng kia vô cùng xinh đẹp, nhân thân của Ma long cũng tuấn mỹ bất phàm. Sau khi Ma long đi không về, người trong thôn đều suy đoán hắn c.h.ế.t ở bên ngoài.
Lâu ngày, nữ tu bị người mê ước, các nam nhân trong thôn Thanh Sơn thường đi lang thang trước cửa nhà nàng. May mắn Ma long vẫn có chút thật lòng với nữ tu, lúc đi tặng cho nàng một món bảo vật, không chỉ có thể xua đuổi ma vật, còn có thể phòng thân. Hơn nữa lúc nàng và Ma long tình nồng mật ý nhất, Ma long còn dạy nàng cách vẽ phù triện, dạy cách bảo vệ mình cho nàng, cho nên mới không bị các nam nhân thôn Thanh Sơn kia chiếm tiện nghi." Giọng nói của Lạc tiên tri xuyên qua đám người truyền đến.
"Chẳng qua dục vọng của con người là vô cùng vô tận, càng không được lại càng muốn có. Nam nhân thôn Thanh Sơn mơ ước nữ tu, sau khi bị nữ tu dùng phù triện dạy dỗ, trong lòng vẫn nhớ đến. Sau khi sợ hãi biến mất, lòng ước mơ đối với nữ tu lại dâng lên."
"Tâm địa của nữ tu hiền lành, chưa bao giờ g.i.ế.c người, lúc ở Trường Trạch môn được bảo vệ quá tốt, sau đó bị Ma long lừa gạt trốn đi, nữ tu cũng được bảo vệ. Lần đầu tiên nàng g.i.ế.c người, là hôm nghiệt chủng Ma tộc sinh ra."
"Nghiệt chủng Ma tộc sinh ra một nửa đêm âm u. Đêm khuya hôm đó, toàn thôn Thanh Sơn bị sương mù dày đặc bao phủ, ma khí sinh ra, xông ra khỏi mặt đất, tất cả ma vật xung quanh đều đi ra, nhìn về thôn Thanh Sơn phía xa xa. Dị trạng này chính là biểu hiện ma đầu xuất thế. Người thôn Thanh Sơn chìm vào giấc ngủ, cũng không ai phát hiện dị trạng quỷ dị này."