VỚ ĐƯỢC CHÀNG QUÂN SƯ - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-10-28 20:43:47
Lượt xem: 72
Mạnh Minh Kiều: "Đây là phòng thí nghiệm sinh học, có một NPC nam quỷ mặc đồng phục học sinh, cũng bị xích sắt khóa lại, mặt mũi trang điểm thật phết, nhân viên trong tiệm này làm việc cũng có tâm đấy."
Làm sao nhỏ đó có thể dùng giọng điệu bình tĩnh thế để khen nhân viên tận tâm trong bầu không khí u ám và kinh dị thế này cơ chứ?
Tôi nghi ngờ Mạnh Minh Kiều đã quên sạch những gì tôi dặn cô ấy trước khi vào đây.
Phòng chơi này không quá khó, nhiều tình tiết có thể suy luận được thông qua các manh mối.
Lục Dực nắm tay tôi, tìm kiếm mật mã mở khóa trong không gian tối tăm, liên tục thử các mã khác nhau, ngoài tôi và anh, chỉ còn NPC nữ quỷ trong gian vệ sinh, dường như không ai biết về sự mập mờ ẩn giấu dưới trò chơi này.
Lúc đầu, tôi còn nghĩ một nam một nữ ở riêng thế này là không thích hợp, nhưng khi tôi định buông tay ra thì tiếng khóc của cô gái và tiếng trẻ con nỉ non đột ngột phát ra trên loa và từ chỗ NPC nữ quỷ khiến tôi phải ngoan ngoãn trở lại.
Quả nhiên mật mã của hai phòng đã bị hoán đổi, lúc chúng tôi tập hợp ở hành lang thi NPC thầy giáo lúc đầu xuất hiện với vũ khí trong tay. Anh ta liên tục gõ vào tường tạo ra tiếng động, sau đó đuổi theo chúng tôi.
Loa phát tiếng của anh ta: "Nếu mấy đứa đã phát hiện ra rồi, vậy thì hãy ở lại đây đi."
Lục Dực kéo tôi chạy ra ngoài.
Lúc thoát ra ngoài, tim tôi vẫn còn đập thình thịch.
Trò chơi này thực sự quá kích thích với tôi.
Tôi còn lo rằng việc nắm tay Lục Dực sẽ gây hiểu lầm, kết quả vừa buông tay ra và nhìn lên phía trước, tôi thấy người chị em tốt của mình và đối tượng mập mờ vẫn đang chìm đắm trong việc phân tích cốt truyện.
Mở miệng ngậm miệng đều là suy luận tình tiết, chẳng liên quan tí gì đến yêu với đương. "…"
Dạy không nổi.
Cốt truyện rất đơn giản, thầy giáo mặt người dạ thú đã d-ụ d-ỗ học sinh nữ của mình khiến cô ấy mang thai, nhưng cô nữ sinh cho đến khi sinh vẫn tưởng rằng mình chỉ bị bệnh. Đứa trẻ được sinh ra trong nhà vệ sinh nữ, thầy giáo vì sợ lộ chuyện đã gi-ế-t cô gái và phân x-á-c, một phần th-i th-ể bị dội xuống bồn cầu, gây tắc nghẽn. NPC của phòng thí nghiệm sinh học là người thầm yêu cô gái, muốn đòi lại công lý cho cô, nhưng cũng bị s-á-t h-ạ-i.
Thầy giáo lòng lo ngay ngáy, sợ bị oan hồn đòi mạng, nên đã thực hiện một nghi lễ mê tín. Cả cô gái và chàng trai bị gi-a-m trong ngôi trường này không thể siêu thoát, đứa trẻ trở thành vật tế.
Thật rùng rợn.
Dù vậy, tôi và Lục Dực quay ra nhìn nhau, rồi cùng thở dài.
Sự nghiệp quân sư tình yêu của tôi thất bại, nhưng ở một khía cạnh nào đó hai người ấy cũng rấ hợp nhau.
Kết thúc buổi hẹn bốn người, tôi kéo Mạnh Minh Kiều ra để chất vấn: "Tớ đã bảo cậu lúc trong mật thất phải sợ rồi lao vào lòng cậu ta, sao cậu không nghe vậy?"
Lúc này cô nàng lại đỏ mặt, ngại ngùng nói: "Tớ ngại lắm, đột nhiên lao vào lòng người ta chẳng phải bất lịch sự quá à…"
"…"
Ờ thôi, cậu không làm, tớ đã làm béng rồi.
8
Trước khi đi ngủ, tôi nhận được tin nhắn từ Lục Dực. Anh hỏi: [Ngủ chưa?]
Tôi tưởng anh nhắn để cùng tôi tổng kết lại kế hoạch mai mối hôm nay, nhưng câu tiếp theo lại là: [Còn sợ không?]
"…"
Nói thật, tôi chỉ sợ lúc đang ở trong phòng đó thôi, ra ngoài rồi thì không còn sợ nữa.
Nhưng bây giờ nhớ lại những cái chạm tay, sờ eo trong mật thất cũng có chút dư âm, tôi âm thầm chép miệng, tốn bao nhiêu công sức lập kế cho Mạnh Minh Kiều, cuối cùng người được chấm mút lại là tôi.
Tôi hơi buồn ngủ, nhưng vẫn trả lời: [Chưa ngủ được.]
Mấy giây sau, bên kia nhắn lại: [Bạn cùng phòng của cậu ngủ hết chưa? Có tiện gọi điện không?]
Tôi kéo rèm giường ra nhìn, hai người bạn cùng phòng đều đeo tai nghe chơi game, một người đang lang thang trong hẻm núi, người còn lại thì cầm s.ú.n.g b.ắ.n bùm bùm, còn người thứ ba thì đang tắm.
[Chưa.]
Lục Dực đã gọi điện thoại đến.
"Chào buổi tối."
Nghe giọng anh qua tai nghe, dường như lại có cảm giác là lạ.
Muốn rụng trứng luôn.
"Cậu gọi đến có việc gì à?" Tôi hỏi dù đã biết rõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/vo-duoc-chang-quan-su/chuong-4.html.]
Trò đào thoát mật thất sáng nay, tôi không biết Mạnh Minh Kiều và Từ Cảnh Thước chơi thế nào, nhưng tôi và Lục Dực thực sự rất ăn ý.
Tôi nghe thấy một tiếng cười khẽ vang lên ở phía bên kia: "Không phải nói là sợ đến mức không ngủ được à? Dù gì cũng là tôi đề nghị chơi đào thoát mật thất, tôi phải chịu trách nhiệm với cậu, giúp cậu lấy can đảm, được không?"
"Cậu có trách nhiệm ghê nhỉ."
Trong mật thất cho sờ, cho ôm, cho nắm tay, giờ còn có dịch vụ hậu mãi.
"Vậy cậu hát một bài nghe thử xem?" Trước đây Mạnh Minh Kiều nói bài hát ru mà Từ Cảnh Thược ghi âm lại rồi gửi lúc nửa đêm khiến cô nàng không ngủ được, tôi cũng muốn thử xem có phải như vậy không.
"Muốn nghe thật à?" Cái giọng trap boy đáng ghét này, giữa đêm khuya đúng là đầy sức quyến rũ.
"Muốn nghe," tôi nghĩ một lát, "Hay là cậu có bạn cùng phòng ở đó, không tiện?"
"Rất tiện, họ chưa về." Lục Dực nói.
Ban đầu tôi chỉ muốn nghe thử con trai hát ru sẽ thế nào, nhưng kết quả là Lục Dực thật sự dám hát, mà còn có chút tài năng nữa.
Anh hát một bài hát tiếng Anh rất nổi tiếng, hát chay.
Nghe mà thấy ngọt ngào trong lòng.
"Cậu còn muốn nghe nữa không?" Sau khi hát xong, anh khẽ ho một tiếng.
"Vậy cậu còn biết hát bài gì nữa?" Tôi khẽ hỏi.
Anh nói: "Cậu có thể chọn bài, bài nào biết thì tôi sẽ hát."
Tôi từ từ chìm vào giấc ngủ trong tiếng hát của Lục Dực, vẫn còn nghe được ở đầu bên kia, anh nói một câu "Ngủ ngon."
Mạnh Minh Kiều bảo Từ Cảnh Thước mời cô nàng đi chơi biển vào cuối tuần tới, hỏi tôi cần phải chuẩn bị gì.
Tôi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói một câu chân thành: "Chỉ cần ăn ngon, uống ngon và chơi vui là được."
Nếu là người khác, tôi còn phải nhắc nhở một câu nhớ dùng biện pháp an toàn, nhưng với hai người này, một trai thẳng một gái thẳng, thôi bỏ qua.
Thẳng đến mức đầu óc cũng thẳng luôn.
Tôi và Mạnh Minh Kiều học khác chuyên ngành, bình thường thời gian ở cùng nhau trên trường không nhiều, phần lớn là tán phét qua internet.
Nhưng gần đây, cuộc sống của tôi rõ ràng có chút xáo trộn.
Cụ thể là số lần tôi đụng mặt Lục Dực bỗng nhiều lên.
Ban đầu, anh còn cùng tôi bàn bạc kế hoạch tác hợp cho hai người kia, vậy nên tần suất chúng tôi ăn cơm cùng nhau cũng tăng lên.
Vào ngày cuối tuần mà Mạnh Minh Kiều và Từ Cảnh Thước đi biển, anh hỏi tôi: "Dạo này có nhiều phim mới ra, ngày mai cậu có muốn đi xem phim không?"
9.
Thế là cuối tuần, tôi và Lục Dực cùng xuất hiện ở rạp chiếu phim trong trung tâm thương mại.
Tôi mặc một chiếc váy dài màu xanh có họa tiết bướm và trang điểm nhẹ.
Trong mắt Lục Dực thoáng qua vẻ kinh ngạc, anh làm bộ nghiêm trang: "Thật vinh hạnh, được đồng hành cùng bạn học Trang xinh đẹp nhường này."
Anh luôn gọi tôi là bạn học Trang, tôi cũng lịch sự gọi anh là bạn học Lục.
Bộ phim mà chúng tôi xem cũng không phải phim tình cảm, mà là phim khoa học viễn tưởng, cốt truyện khá thú vị.
Điều quan trọng là nam nữ chính đều rất ngầu, thỉnh thoảng có vài cảnh không dành cho trẻ em, khiến người xem có chút ‘suy nghĩ đen tối’.
Giữa chừng, tôi quay đầu nhìn Lục Dực, tình cờ chạm phải ánh mắt của anh ấy.
Tôi ghé sát lại hỏi nhỏ: "Cậu không xem phim, nhìn tôi làm gì?"
Lục Dực: "Cậu còn đẹp hơn phim nữa, bạn học Trang."
"Không được chê phim của nam thần tôi đóng, cút đi."
Lục Dực khẽ cười rồi chuyển ánh nhìn trở lại màn hình, một lúc sau lại ghé sát vào hỏi: "Muốn trở thành nam thần của cậu cần phải có tiêu chuẩn gì?"
"Có thân hình chuẩn như vậy á." Tôi nói vu vơ.
Sau đó cốt truyện đến đoạn cao trào, tôi cũng không để ý đến Lục Dực nữa.
Khi bộ phim kết thúc, đèn trong rạp bật sáng.
Vì chỗ ngồi ở tận trong cùng, tôi không vội đứng dậy rời đi, Lục Dực ghé sát lại và bảo: "Thật ra tôi cũng có sáu múi, nhưng thân hình thì không giống anh ta lắm, cậu có để ý không?"
?
Anh so sánh thật đấy à.
"Không giống thế nào?"
"Cậu muốn xem không?"
"..."
Tôi có lý do để nghi rằng anh cố tình, phía trước đã rào đón nhiều như thế, chính là để khoe bo đì chứ gì.
Cơ mà một anh chàng đẹp mã mưu mô thực sự rất cuốn hút.
"Không hay đâu, chúng ta chưa thân đến mức đó mà phải không?" Tôi nói.
Anh cười, mi mắt trên khuôn mặt hoàn hảo ấy cong lên.
"Em có phiền nếu chúng ta thân đến mức đó không?" Lục Dực nói, "Em có nhận ra anh đang theo đuổi em không, bạn học Trang?"
Trên người anh có một mùi nước hoa nhàn nhạt, nhưng trừ cái đó ra, mỗi khi chạm phải ánh mắt anh, tim tôi lúc nào cũng đập nhanh hơn.
Có lẽ đây là cảm giác "thích về mặt sinh lý" mà người ta hay nói.
Tôi thấy tốc độ này hơi nhanh, thần kinh hơi rung rinh, hỏi anh một câu: "Có vẻ anh có nhiều kinh nghiệm theo đuổi con gái lắm nhỉ?"
Anh im lặng một lúc, sau đó nắm lấy tay tôi, nhìn tôi với vẻ buồn cười: "Ý em nói tôi là đứa lăng nhăng à?"
Lời này chỉ nghĩ trong lòng là được rồi, sao phải nói ra?
Không đợi tôi trả lời, Lục Dực tiếp tục: "Muốn điều tra lý lịch không?"
Điều tra lý lịch, giống như lần trước làm cho Mạnh Minh Kiều và Từ Cảnh Thước sao?
"Ý anh là để em hỏi Từ Cảnh Thước?"