VỚ ĐƯỢC CHÀNG QUÂN SƯ - Chương 6 - End
Cập nhật lúc: 2024-10-28 20:46:10
Lượt xem: 83
12.
Kỳ nghỉ đông đó, Mạnh Minh Kiều và Từ Cảnh Thước đã chính thức hẹn hò.
Đã hẹn hò rồi thì quân sư tạm thời rút lui.
Đêm trước ngày tôi về nhà, Lục Dực dính chặt như một chú cún con.
Anh cứ nằng nặc đòi tôi để lại vài dấu hôn trên người.
Trong quãng thời gian nghỉ Tết, người họ Lục nào đó liên tục gửi ảnh khoe kết quả tập gym vào wechat của tôi.
Thật là... nhìn mà nảy sinh suy nghĩ đen tối.
Thế là tôi nhắn lại một câu: 【Cưng à, lần sau mặc quần màu xám thì đẹp hơn đấy】
Có lẽ vì yêu xa nên bạn trai tôi cũng trở nên ngoan ngoãn.
Hôm sau anh ấy mặc quần màu xám thật.
Trời ạ.
Cậu ấy còn cố tình hỏi: 【Màu xám có đẹp không?】
Tôi: 【Màu xám rất to】
Mấy giây sau, tôi chậm rãi thu hồi tin nhắn và gửi lại: 【Màu xám đẹp lắm】.
Lục Dực: 【……】
Lục Dực: 【Em cứ ghẹo anh mãi thôi.】
Anh ấy nhận xét về tôi là, nhìn thì ngoan ngoãn, nhưng trong đầu lại toàn là suy nghĩ đen tối.
13.
Thật lòng mà nói, tôi nghĩ mối tình này sẽ không kéo dài lâu, vì bạn trai tôi trông rất giống kiểu sẽ ngoại tình.
Nhưng sự thật là, anh ấy lại là kiểu người rất nghiêm túc trong tình yêu.
Mọi chiêu tán tỉnh đều được anh ấy áp dụng lên tôi… và cực kỳ giỏi.
Năm tốt nghiệp, thật ra có không ít cặp đôi trẻ đều cãi vã và chia tay.
Anh nhìn tôi chuẩn bị về nhà để tiếp quản công việc của bố, thở dài nói: "May mà anh có tí nhan sắc, không thì làm sao trèo lên được cành cao như tiểu thư nhà họ Trang?"
Nhà tôi quả thật có một công ty.
Tôi vuốt mặt anh, dịu dàng nói: "Yên tâm, em sẽ chịu trách nhiệm với anh."
Sau khi tốt nghiệp trở về nhà, tôi và Lục Dực thực sự bắt đầu yêu xa, nhưng hai nhà chúng tôi không cách xa nhau lắm, chỉ mất chưa đến hai tiếng đi tàu cao tốc là gặp được.
Sau đó có một ngày, anh ấy chạy đến và nói với tôi rằng anh định đến thành phố của tôi để khởi nghiệp.
Tôi biết anh ấy muốn khởi nghiệp, nhưng tôi nghĩ anh ấy sẽ chọn thành phố của mình.
Lục Dực chỉ vào một tòa nhà ở trung tâm thương mại và nói với tôi: "Cưng à, công ty anh ở ngay đó, để anh dẫn em lên xem."
Tôi xuýt xoa: "Khu này tiền thuê đắt lắm đấy."
Tôi sợ anh chưa kịp làm ông chủ mấy ngày đã hết tiền ăn cơm rồi.
Lục Dực: "Không sao, không cần thuê, tòa nhà này là của bà ngoại anh, bà bảo cho anh rồi."
?
Anh nói, chữ "Lục" trong tên của anh là chữ “Lục” trong tên nữ doanh nhân nổi tiếng Lục Uyển Đình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/vo-duoc-chang-quan-su/chuong-6-end.html.]
"Khi còn nhỏ, anh mang họ bố, mẹ anh mang họ ông ngoại. Bà ngoại chỉ có một cô con gái, nên bà bảo anh đổi họ theo bà, thế là bố mẹ anh dẫn anh đi đổi."
Anh bảo bà ngoại đã dùng tài lực tuyệt đối để có được quyền đặt họ cho hai cháu ngoại, cả em gái của Lục Dực cũng mang họ bà.
Tôi vô cùng thán phục, tiện thể khuyên anh: "Cưng à, anh nhất định phải khởi nghiệp à?"
Có câu nói thế này, sợ nhất là các cậu ấm nhà giàu nghĩ quẩn đi khởi nghiệp.
Bố tôi cũng không cho tôi khởi nghiệp.
Lục Dực nhìn tôi, nghiêm túc nói: "Em yêu, nếu khởi nghiệp thất bại, anh chỉ có thể đổi nghề làm ‘sugar baby’ của riêng em thôi."
"Hai năm này anh sẽ cố gắng nâng cao nghiệp vụ, em đừng nghĩ đến việc thay người khác."
Lời của anh rất chuẩn mực, nhưng bên trong lại ẩn chứa điều gì đó rất mập mờ.
Tôi im lặng, suy nghĩ về tính khả thi, rồi quay về hỏi bố: "Bố ơi, nhà mình có chấp nhận ở rể không ạ?"
Bố tôi là người rất cởi mở, ông còn chẳng lấy làm ngạc nhiên: "Bao nhiêu người? Là nhân vật trên giấy hay ngoài đời thật?"
Xem ra cửa ải của bố tôi có thể qua được.
Tôi lại đi hỏi mẹ, gần đây bà đang xem một bộ phim về tình yêu đồng giới, bà hỏi: "Con rể là nam hay nữ?"
Mẹ yêu dấu ơi, mẹ đi trước thời đại quá rồi.
Cuối cùng, tôi có thể yên tâm mà nói với Lục Dực: "Anh cứ yên tâm khởi nghiệp đi, gia đình em hoan nghênh anh."
Ngoại truyện (Góc nhìn của Lục Dực)
Bức ảnh ở đại hội thể thao mà Trang Dĩ Phi tìm thấy trong điện thoại của tôi ấy, tôi chưa nói với cô ấy rằng thật ra hôm đó tôi cũng có mặt ở đó.
Lúc đó, cô ấy đang khởi động trên đường chạy, tràn đầy sức sống, bên cạnh có mấy bạn học cổ vũ cho cô ấy.
Cô ấy có một gương mặt trắng trẻo xinh xắn, tôi nghe thấy vài người bên cạnh bàn tán về vẻ ngoài của cô ấy, than rằng họ được nhìn thấy "ánh trăng" của lòng mình rồi.
Rất hay, cô bạn này trông tràn đầy sức sống.
Tôi nhìn cô ấy chạy xong cuộc đua và giành chiến thắng.
Lúc sau thì thấy ai đó đã đăng ảnh cô ấy lên confession của trường, ảnh chụp rất đẹp.
Cô ấy cũng nổi tiếng, nên tôi nhanh chóng biết được tên cô ấy, Trang Dĩ Phi.
Ban đầu, sự chú ý của tôi dành cho cô ấy chỉ dừng lại ở đó, nhưng từ ngày hôm đó, tôi phát hiện mình thường xuyên bắt gặp cô ấy trong trường.
Có thể trước đây tôi không để ý nên không có phản ứng gì.
Gặp nhiều, tôi chợt nhận ra mình bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng dáng ấy.
Có lẽ là do cô ấy xinh, tôi phát hiện mình cũng rất nông cạn.
Sau đó có một hôm, trên đường ra cổng trường, tôi thấy cô ấy đi trước, cùng với một người bạn.
Tôi cách cô ấy vài bước.
Tôi nghe cô ấy nói với người bên cạnh: "Kiều Kiều, cậu tin tớ đi, Từ Cảnh Thước chắc chắn có ý với cậu, cậu đừng nhắn lại vội, để tối hẵng nhắn, cho cậu ta sốt ruột một chút."
"Cậu phải tin quân sư chứ."
Từ Cảnh Thước?
Tối hôm đó, tôi gõ cửa phòng ký túc xá của Từ Cảnh Thước: "Người anh em, có cần quân sư tình yêu không?"
Quân sư cũng phải biết tranh thủ chứ.
(Hết)