Vô Tâm - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-05-19 00:01:16
Lượt xem: 2,137
Tôi đang chơi game, không muốn để ý đến anh ta.
"Đứa bé đâu?"
"Bỏ rồi."
Anh ta tức giận đến mức mặt mày tái mét.
Cuối cùng, anh ta, 1 người luôn lạnh lùng tự chủ, đập điện thoại của tôi, còn tiện tay đập phá hết đồ đạc trong phòng bệnh.
"Đường Nhiễm, người phụ nữ ác độc như em, không xứng có được tình yêu, anh chưa từng yêu em!"
Mắng xong anh ta liền bỏ đi.
Tôi nhặt điện thoại lên, cúi đầu tiếp tục chơi game.
"Con Daji này sao không di chuyển vậy? Chờ lát nữa ra ngoài report, bực mình quá."
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
"Tôi đang hóa trị." Tôi gửi một tin nhắn.
Bên kia trả lời: "?"
"Vậy không sao, hôm nay nếu như các người dám động vào một sợi lông của Daji, bốn người chúng tôi đều liều mạng với các người."
Tôi bật cười, cười xong lại khóc.
Luật sư Tần thật biết cách, luôn biết điểm yếu của người khác, còn đặc biệt giỏi xát muối vào vết thương của người khác.
Đám cưới bị hủy bỏ.
Tần Úc không đến bệnh viện nữa.
12
Sau đó, tôi nghỉ việc, về quê.
Bà ngoại mỗi ngày đều túc trực bên giường bệnh của tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/vo-tam/chuong-12.html.]
"Con với nó cứ như vậy sao?" Bà ngoại hỏi tôi.
"Con lấy gì để tranh giành đây?" Tôi nhìn cái đầu trọc lốc của mình trong gương. "Con xấu quá, bà ngoại."
Bà ngoại đội bộ tóc giả bên cạnh lên đầu tôi: "Nói bậy, con không xấu, cháu gái của bà là cô gái xinh đẹp nhất thế giới."
"Bà ngoại, có em bé trong bụng là cảm giác như thế nào ạ?" Tôi hỏi bà.
"Nó sẽ đá con, nói chuyện với nó, nó liền cựa quậy lung tung, về sau con phải kể chuyện cho nó nghe thì nó mới chịu yên lặng, vừa dừng lại, nó liền quậy phá, mẹ con lúc ở trong bụng bà ngoại cũng là một đứa bé nghịch ngợm."
"Tối qua con nằm mơ thấy nó."
"Trông như thế nào? Nhìn rõ chưa?" Bà ngoại vẻ mặt mong chờ.
"Mắt tròn xoe, giống bà ngoại, môi mỏng, giống… Tần Úc. Nó giang tay ra, muốn con ôm nó, con vừa đưa tay ra, nó liền từ trên sân thượng rơi xuống, toàn thân đầy máu…"
Tôi lại khóc.
Bà ngoại dùng khăn tay của bà lau nước mắt cho tôi.
"Đừng khóc, cháu gái ngoan đừng khóc, con còn trẻ, sẽ còn có con nữa. Duyên phận giữa con và đứa bé chưa hết, nó sẽ còn đến làm con của con."
"Vẫn là tại bà, năm cấp ba con phẫu thuật u não, mấy năm nay bà cũng không đưa con đi tái khám, là do bà không có học thức nên không để ý, mới dẫn đến việc lần này con tái phát mới phát hiện ra đã là ung thư."
"Không liên quan đến bà, bà ngoại."
"Con cứ hóa trị trước, chữa khỏi bệnh, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi." Nói xong, bà ngoại quay người đi, lén lau nước mắt.
"Thôi bỏ đi, chọn con làm mẹ, thật đáng thương cho nó."
"Tương lai con sẽ là một người mẹ tốt."
Con không phải.
Thật sự không phải.
Con vì bị ung thư, vì muốn sống, đã tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t con của con.
Lúc lấy nó ra, nó chỉ bé xíu, đỏ hỏn, m.á.u me be bét, giống như một con nòng nọc bị lột da.
Khoảnh khắc nó nằm trên tấm vải màu xanh lá cây, tim con như bị xé toạc.