Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vợ Tự Tay Đưa Tôi Vào Tù - Chương 7.

Cập nhật lúc: 2024-10-19 15:17:06
Lượt xem: 542

Chương 7.

“Kết quả điều tra của cảnh sát đã có từ lâu. Chiếc xe gặp tai nạn đã bị động tay chân, và trên các linh kiện có vân tay của Thẩm Nghị! Ban đầu tôi định đợi anh ta tham dự tang lễ xong rồi kết án, nhưng xem ra lòng tốt của tôi lại bị anh ta xem như đồ bỏ đi!”

Sự phẫn nộ vừa mới được tôi xoa dịu lập tức bùng lên mạnh mẽ không thể kiểm soát.

Tôi cúi xuống, nhanh chóng thao tác trên màn hình, công bố kết quả điều tra mà người bạn làm trong bệnh viện đã gửi cho tôi.

Hai giây sau, hiện trường trở nên yên tĩnh đến mức kỳ lạ.

Mọi ánh mắt đều dán chặt vào màn hình, nơi hiển thị bản báo cáo giám định ban đầu.

Tên viết trên đó là Trương Uyển.

Cô ta tất nhiên không thể có bất kỳ quan hệ huyết thống nào với tôi, chỉ cần chỉnh sửa nhẹ tên của cô ta thành tên bố tôi là đã lừa được tất cả mọi người!

Ngay khi bản báo cáo giám định được công khai, sắc mặt của Trương Uyển trở nên tái nhợt.

“Anh lấy nó từ đâu ra?”

Tôi nhếch môi cười lạnh, chậm rãi nói:

“Tôi không chỉ có mỗi thứ này.”

Ngay sau đó, báo cáo mang thai của Trương Uyển cũng được phóng đại lên trên màn hình.

Đứa bé đã được hai tháng.

Đây mới là lý do thực sự khiến Trương Uyển vội vàng ra tay!

“Từ khi kết hôn, tôi lo sức khỏe cô yếu nên không nghĩ đến chuyện sinh con, không ngờ cô lại nóng lòng muốn có con đến mức không tha cả trợ lý!”

Ngực cô ta phập phồng dữ dội, giọng nói bắt đầu run rẩy:

“Anh nói nhảm gì vậy? Anh ta thì có liên quan gì đến tôi? Đứa con của tôi tất nhiên là của anh, nhưng vì anh làm ra chuyện này, nên tôi cũng không có ý định sinh đứa bé, vì vậy tôi mới không nói cho anh biết. Anh định phá hỏng tang lễ của bố mẹ cho bằng được sao?”

Tôi khoanh tay trước ngực, lạnh lùng hừ một tiếng:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Bố mẹ tôi vốn dĩ chưa chết, không cần đến lòng tốt của loại người như cô!”

“Còn về dấu vân tay trên linh kiện đó, chẳng qua là cô lợi dụng lúc tôi đang ngủ say, lấy tay tôi chạm vào nó, sau đó mới lắp đặt vào xe. Cô nghĩ tôi là kẻ ngốc à?”

Mặt cô ta đỏ bừng vì tức giận, hiện trường im lặng như tờ.

Những người nổi tiếng trên mạng mà cô ta gọi đến từ lập tức cố gắng khuấy động đám đông:

“Anh nói chưa c.h.ế.t thì là chưa c.h.ế.t sao? Mọi người đều tận mắt thấy lửa thiêu xe mà, chiếc xe đó là của bố mẹ anh, trên xe còn có cả di vật của họ, anh có bằng chứng gì mà ở đây bịa đặt chứ?”

Ngay khi lời đó vừa dứt, bóng dáng bố mẹ tôi xuất hiện ở lối vào.

Các họ hàng gần như trợn tròn mắt, há hốc miệng nhưng không thể nói được lời nào.

Bạn tôi đứng bên cạnh, đi cùng họ, đưa họ đến trước sân khấu tang lễ.

Bố tôi đi khập khiễng tới, vừa nhìn thấy Trương Uyển, liền tát thẳng vào mặt cô ta!

“Tiện nhân! Cô nghĩ rằng nhốt chúng tôi lại là có thể đạt được mục đích sao? Sửa di chúc ư? Đừng có mơ! Tất cả những gì tôi có đều là của con trai tôi, con trai ruột của tôi! Cô là cái thá gì? Cho cô chút mặt mũi mà không biết mình là ai!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/vo-tu-tay-dua-toi-vao-tu/chuong-7.html.]

“Từ hôm nay, cút khỏi nhà họ Thẩm! Trên đường đến đây, tôi đã liên lạc với luật sư và báo cảnh sát rồi, dám nhốt tôi, tôi nghĩ cô sống chán rồi!”

Mắt mẹ tôi đỏ hoe, muốn ôm tôi, nhưng tôi ngăn lại.

Tôi không muốn làm bẩn quần áo của bà vì trên người tôi dính đầy sơn.

Sự hoảng loạn trong ánh mắt của Trương Uyển hiện rõ, cô ta vội vàng kéo tay áo của Tần Huy, cầu xin anh ta nhanh chóng nghĩ cách.

Những người mà họ gọi đến để tấn công tôi trên mạng, khi thấy tình hình không ổn, cũng lặng lẽ rời khỏi từng người một, sợ bị liên lụy.

Buổi phát trực tiếp đã bị tắt ngay khi bố mẹ tôi xuất hiện, nhưng hình ảnh đó đã đủ để xoay chuyển dư luận trên mạng.

Bố mẹ tôi còn sống là sự thật, kế hoạch của Trương Uyển hoàn toàn thất bại.

Tang lễ không còn lý do để tiếp tục, các họ hàng đều đỏ mặt, lúng túng bước đến trước bố mẹ tôi để xin lỗi.

Họ đã bị Trương Uyển lừa dối và trở thành công cụ cho cô ta, bố tôi dù thất vọng nhưng cũng không nỡ trách móc gì họ.

Khi các họ hàng rời đi gần hết, Trương Uyển cũng muốn thừa cơ chạy trốn.

Nhưng ngay giây tiếp theo, cô ta đã bị cảnh sát bắt giữ.

Cô ta đã dùng thẻ phụ của tôi để mua một căn hầm ở một thành phố khác, sau đó thuê người giả làm tài xế để bắt cóc bố mẹ tôi.

Tôi đã nhờ một người bạn lần theo địa chỉ suốt một thời gian dài mới cứu được họ.

Chiếc xe bị đốt cháy chỉ là một chiếc xe không người lái, bên trong đã được đặt sẵn di vật của bố mẹ tôi để lừa gạt mọi người.

Cô ta vốn định đưa tôi vào tù, rồi dần dần ép bố tôi sửa đổi di chúc bằng cái thai trong bụng, nhưng không ngờ kế hoạch hoàn hảo lại bị tôi phá vỡ.

Ngay sau khi trở về, bố tôi lập tức tổ chức một buổi họp báo để làm rõ thân phận của tôi.

Bố tôi nói rằng ông đã lập di chúc từ lâu, mọi tài sản đều sẽ để lại cho tôi.

Ông sẽ nghỉ hưu, giao công ty cho tôi quản lý.

Lần này bị bắt cóc khiến ông bị gãy chân, ông định nhân cơ hội này để nghỉ ngơi trước thời hạn, tạo nên một sóng to gió lớn trên mạng.

Sau khi bản án của Trương Uyển được công bố, cảnh sát đã công khai kết quả trên mạng, gây nên cơn sốt dư luận.

Nếu không phải vì cô ta phải ngồi tù, có lẽ cô ta cũng sẽ không tránh khỏi việc bị tấn công trên mạng.

Trước khi cô ta vào tù, tôi đã mang theo đơn ly hôn đến tìm cô ta để ký.

Cô ta không cảm thấy mình làm sai điều gì, chỉ hận tôi đã phá hỏng kế hoạch của cô ta.

Tôi biết, kiểu người như cô ta sẽ không bao giờ tỉnh ngộ.

Một tuần sau, bạn tôi làm việc trong bệnh viện đã liên lạc với tôi.

Họ nói rằng khoa sản của họ vừa tiếp nhận một bệnh nhân bị sảy thai và xuất huyết nghiêm trọng.

Người đó là Trương Uyển.

Tôi chỉ gật đầu hiểu ý, nhưng trong lòng không còn bất kỳ cảm xúc nào nữa.

Mặt trái của tình yêu chưa bao giờ là hận thù, mà là sự thờ ơ.

___Hết___

Loading...