VƯƠNG GIA RƠI VÀO LƯỚI TÌNH - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-06-11 10:32:47
Lượt xem: 2,173
07.
Tôi khí thế bừng bừng hùng hổ xông vào tẩm cung của Vạn quý phi, hai tháng không gặp, bụng nàng ta đã sình lên rồi.
Khi tôi đến nơi, nàng ta đang ngồi trong hoa viên phơi nắng, lúc sờ cái bụng của mình tâm tình nàng ta có chút hốt hoảng.
“Tiện nhân kia sao ngươi ra ngoài được vậy!” Vạn quý phi đứng dậy, giận dữ chửi rủa: “Đợi ta hạ sinh hoàng tử chính là ngày Thẩm Mạn Thanh ngươi bị ngũ mã phanh thây.”
Nàng ta cũng thật sự xinh đẹp, chửi người ngang ngược bá đạo như vậy mà cũng có phong cách riêng.
Mà thật là đáng tiếc.
“Quý phi bảo trọng thân thể kẻo động đến thai nhi.” Tôi đi tới nhón lấy một quả mơ, vừa cắn một miếng đã chua đến mức nôn ra.
Cung nữ bên cạnh nhanh chóng châm trà rót nước cho tôi.
Ánh mắt Vạn quý phi nhìn tôi dần thay đổi, khó tin nói: “Thẩm Mạn Thanh, ngươi mang thai long tự?”
Nàng ta nói xong câu này sắc mặt lại đột nhiên thay đổi, tự lẩm bẩm nói: “Không thể nào, hoàng thượng thân thể trời sinh khiếm khuyết, hài tử này của ngươi…”
Tôi lại gần nàng ta, nhẹ giọng nói: “Hai tháng nay, bổn cung bị cấm túc ở Cảnh Minh cung, thị vệ canh phòng nghiêm ngặt. Quý phi đoán xem, ai có thể tự do ra vào giữa chốn hậu cung này?”
Vạn quý phi nhìn chằm chằm bụng tôi: “Không thể nào, tuyệt đối không thể.”
Tôi nắm lấy tay nàng ta đặt lên bụng mình.
Đều là mang thai cả, nàng ta vừa sờ liền biết cái bụng này của tôi là thật hay giả.
“Vạn quý phi, bây giờ ta cũng đã mang thai, hài tử trong bụng ngươi sợ là không có cơ hội nhìn thấy mặt trời đâu.” Tôi nhẹ nhàng nói.
Vạn quý phi vẫn còn sống đến bây giờ là vì Vạn tướng quân muốn đợi nàng ta hạ sinh hài tử.
Không cần biết hài tử này có phải là long tự hay không, Vạn tướng quân đều sẽ biến nó thành long tự.
Mà hoàng hậu danh chính ngôn thuận là tôi bây giờ cũng mang thai rồi.
Tiêu Như Thần trực tiếp dâng tấu muốn Tiêu Ngư hạ chỉ. Nếu tôi sinh nam tử lập tức phong làm thái tử, nếu tôi sinh nữ nhi liền phong làm hoàng thái nữ.
Mặc dù quan viên trên triều bàn tán xôn xao, nhưng bọn họ cũng cảm thấy nhẹ nhõm vì dù sao hoàng thượng cuối cùng cũng có người thừa kế.
Vì thế mà hài tử trong bụng Vạn quý phi phế rồi.
Dù Vạn tướng quân có quyền thế đến đâu thì tổ tông gia pháp cũng còn đó.
Từ cổ chí kim đều có sự phân biệt trưởng ấu đích thứ, các đại thần trong triều nhất định sẽ đứng về phía tôi.
Nàng ta vuốt ve bụng tôi, mặt cắt không còn giọt m.á.u hỏi: “Là hài tử của hắn phải không?”
Sao tôi có thể trả lời câu hỏi này được chứ, vô duyên vô cớ đem đá đập vào chân mình.
“Vạn quý phi, đêm đó người ở cùng ngươi rốt cuộc là ai chắc chỉ có ngươi là người rõ ràng nhất.” Tôi nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng ta, nhìn gương mặt được trang điểm vô cùng mỹ lệ nhưng lại không giấu nổi vẻ hốc hác, thở dài nói: “Hai tháng qua, ngươi ăn uống, ngủ nghỉ, hành sự vô cùng thận trọng, có phải vì sợ có người tới mưu hại hài tử của ngươi không?”
Mang thai đã bốn tháng, hài tử trong bụng cũng biết đạp rồi.
Lúc tôi đang nói chuyện, bụng của Vạn quý phi động nhẹ một cái.
Nàng ta bất tri bất giác lệ rơi đầy mặt.
Tôi nói với nàng ta: “Dạ yến Trung thu bốn tháng trước, ngươi ở trong tẩm cung đốt sẵn mê hương sau đó cho người mời Nhiếp chính vương đến. Đáng tiếc, đêm đó ngươi đã quá chén, căn bản không nhìn rõ người đến là ai. Cung nữ nói với ngươi người đến là Tiêu Như Thần, ngươi liền tin lời nàng ta.”
Vạn quý phi cũng thật đáng thương, uổng công vô ích làm một quân cờ trong tay Vạn tướng quân.
Cung nữ bên người nàng ta chính là người của Vạn tướng quân, hắn tương kế tựu kế, khiến Vạn quý phi đinh ninh rằng hài tử trong bụng nàng ta chính là của Tiêu Như Thần.
Tôi giặt sạch khăn tay để nàng ta lau sạch lớp trang điểm còn lại trên mặt.
Vạn quý phi tháo trâm cài trên đầu xuống, nhìn tôi nửa ngày cũng chẳng nói lời nào.
Nàng ta chỉ lặng lẽ ngồi đó, nhìn trời ngắm mây.
“Năm mười sáu tuổi ta mới biết bản thân không phải là thiên kim Vạn gia mà chỉ là nữ nhi của một v.ú nuôi.” Nàng ta ăn một quả mơ, chua đến nhíu mày rồi mới tiếp tục nói: “Thiên kim chân chính của Vạn gia bị v.ú nuôi đưa đến Giang Nam, bị nuôi thành một người vô cùng khiếp nhược. Mà thời điểm đó ta đã được chọn để tiến cung, ván đã đóng thuyền, mọi chuyện đã không thể thay đổi, thế nên ta cứ vậy mà nhập cung.”
“Những năm qua ở trong cung, ta dựa vào quyền thế của huynh trưởng mà ngang ngược bá đạo, thống trị lục cung, nhưng không ai biết được nỗi sợ hãi trong lòng ta. Tất cả những thứ bây giờ ta có được đều là trộm từ tay người khác.”
Nàng ta nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt trong suốt lăn dài trên má, cầm khăn tay cẩn thận lau khô nước mắt nàng ta mới nói tiếp: “Ta dốc hết tâm tư lấy lòng hoàng thượng, muốn sớm ngày hoài thai long tự, ngồi vững vị trí này. Hoàng thượng đối với ta cũng được coi là vô cùng sủng ái nhưng ta lại mãi chẳng có thai. Mắt thấy Vương tiệp dư mang thai hài tử lòng ta vô cùng đố kỵ. Thế mà trước khi c.h.ế.t nàng ta nói với ta, thân thể hoàng thượng trời sinh mang khiếm khuyết, hài tử của nàng ta thật ra chỉ là của một thị vệ.”
Vạn quý phi không nói tiếp nữa, nước mắt càng rơi càng nhiều, lau cũng không sạch được nữa.
Thời khắc đó, tôi hoàn toàn thấu hiểu sự tuyệt vọng của nàng ta.
Nàng ta là thiên kim giả mạo mà Vạn gia đưa vào cung, vai trò lớn nhất chính là hạ sinh long tự.
Trong chốn hậu cung thâm sâu này, nữ nhân có thể hạ sinh long tự mới có thể đứng vững gót chân.
Nhưng hoàng thượng lại là người trời sinh có thân thể bị khiếm khuyết, thế nên tất cả những vinh sủng của nàng ta hiện nay chỉ như hoa trong gương, trăng dưới nước mà thôi.
“Ta vô cùng hoảng loạn, ngày ngày đều giống như đang sống trong một cơn ác mộng khủng khiếp.” Vạn quý phi khóc rồi lại cười: “Sau đó ta lại nghĩ, nếu như ta có thể mang thai hài tử của Tiêu Như Thần thì tốt rồi. Hoàng thượng nhu nhược vô năng, cho dù hắn biết hài tử này không phải là của hắn, hắn cũng không dám nói lời nào. Đáng tiếc, đi sai một nước thua cả ván cờ.”
Nàng ta bình tĩnh lại, rửa mặt chải đầu tươm tất, trang điểm, thay một bộ cung trang hoa lệ.
“Thẩm Mạn Thanh, đem lại đây đi.” Vạn quý phi nhìn về phía cung nữ phía sau tôi.
Tôi vẫn còn đang đắm chìm trong câu chuyện của Vạn quý phi, lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng nói: “A! Đúng rồi, mau lên, mau đem thuốc lên cho Vạn quý phi.”
Vạn quý phi một hơi uống cạn rồi nằm xuống giường.
Một lúc sau, nàng ta đột nhiên ngồi phắt dậy, ngẩn người nhìn tôi: “Sao ta vẫn chưa chết?”
Tôi giật mình cảnh giác nhìn nàng ta: “Đừng có ăn vạ ở chỗ ta, bát thuốc an thai đó ta cũng đã uống qua, khẳng định không có độc.”
“Thẩm Mạn Thanh, ngươi điên à?” Vạn quý phi nhất thời không nói nên lời: “Thế hôm nay ngươi đến tìm ta làm gì?”
“Ồ, ta mang độc dược đến cho ngươi đây.” Tôi lấy ra một cái bình nhỏ, hắng giọng hất hàm đe dọa nàng ta: “Giao ra bằng chứng phạm tội của Vạn tướng quân hay là chết, ngươi tự mình chọn đi.”
Vạn quý phi trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Thẩm Mạn Thanh, ngươi là đồ điên.”
08.
Vạn tướng quân kết bè kết cánh, tham ô quân lương, tội chứng vô cùng xác thực, bị Tiêu Ngư hạ chỉ cho bay màu rồi.
Trong thánh chỉ Tiêu Ngư viết, cảm niệm tình nghĩa làm bạn nhiều năm với Vạn quý phi, lại đang mang thai nên tha mạng cho nàng ta, giáng xuống thành quý nhân.
Không lâu sau, có tin tức từ cung của nàng ta truyền tới, nói nàng ta trượt chân té ngã, hài tử mất rồi.
Thái y khám qua nói thân thể xương cốt của nàng ta không việc gì.
“Thật bội phục nàng ta.” Tôi cảm thán một câu, phân phó thái y chữa trị cho nàng ta thật tốt.
Tôi và Tiêu Ngư không hề có ý định g.i.ế.c Vạn quý phi, trong cơn phong ba này, nữ nhân đều là mệnh khổ.
Giải quyết được tai họa ngầm Vạn tướng quân, Tiêu Ngư cả người thở phào nhẹ nhõm.
Tôi đương nhiên là không có thai, Tiêu Như Thần không biết lấy đâu ra thuốc giả có thai, uống vào bụng sẽ hơi sưng lên.
Vạn tướng quân người này cũng thật sự rất tham lam, sản nghiệp trong tay hắn ta nhiều vô số kể.
Tiêu Ngư để tôi giải quyết số sản nghiệp mà Vạn tướng quân để lại, mỗi ngày tôi đều bận đến sứt đầu mẻ trán.
Con bé cũng bận, bận xử lý triều chính.
Mỗi ngày Tiêu Như Thần đều ở lại trong cung, tận tình dạy Tiêu Ngư làm thế nào thu dọn cục diện rối rắm mà Vạn tướng quân để lại.
Tiêu Ngư vốn rất thông minh, lúc trước cũng luôn yêu thích đọc lịch sử.
Dưới sự hướng dẫn của Tiêu Như Thần, trình độ của con bé phát triển nhảy vọt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/vuong-gia-roi-vao-luoi-tinh/chuong-3.html.]
Con bé lo về chính trị, tôi quản lý tài chính, song kiếm hợp bích, phải nói là đỉnh cao!
Chỉ là đột nhiên cuộc sống trở nên quá suôn sẻ, hai đứa tôi lại có chút chột dạ.
Bọn tôi châu đầu lại thì thầm to nhỏ.
“Cưng à, tớ nghĩ cậu nên tiến hành kế hoạch A, áp dụng chiến thuật sắc dụ.” Tiêu Ngư nghiêm túc nói: “Cậu nhất định phải có một đứa con, một khi có con của Tiêu Như Thần rồi, dù là tấn công hay phòng thủ, trong tay chúng ta đều có nó là con át chủ bài.”
Hiện tại căn cơ của Tiêu Ngư chưa ổn định, tuyệt đối không thể để lộ chuyện con bé là nữ nhân được.
Tôi lại mãi vẫn chưa có thai, trọng thần trong triều ít nhiều đã có lời ra tiếng vào.
Nếu có thể có hài tử, mà hài tử này lại là của Tiêu Như Thần, rất nhiều chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng.
Tôi bày ra bộ mặt khó xử.
Tiêu Ngư đứng hình: “Cưng à, nếu làm khó cậu quá thì thôi bỏ đi. Tớ chỉ nghe nói Tiêu Như Thần vậy mà vẫn còn là trai tân, chúng ta chỉ ngủ với hắn một chút cũng coi như không lỗ.”
“Cũng không hẳn, thật ra tớ cũng đã rất cố gắng…” Tôi vô cảm kể lại những việc mình đã làm mấy ngày nay.
…
Lúc Tiêu Như Thần xử lý công vụ, tôi thức đêm hầm canh mang qua cho hắn.
“Vương gia, uống chút canh bồi bổ cơ thể đi.” Tôi sấn tới định đ.ấ.m lưng cho hắn, ai ngờ vừa dùng sức lại không nhịn được đánh rắm một cái.
Tiêu Như Thần cầm thìa canh nói: “Hoàng hậu muốn độc c.h.ế.t bổn vương cũng không cần dùng đến thủ đoạn như vậy đâu.”
Tôi quay lưng liền chạy biến.
Qua vài ngày, tôi thấy da mặt mình dày lên một chút, lại hẹn Tiêu Như Thần đi thuyền dạo vài vòng.
Mười dặm ao sen, thuyền nhỏ thong dong, chỉ có hai chúng tôi, thật là một cơ hội tuyệt vời.
“Thời tiết hôm nay hơi nóng nhỉ.” Tôi nhấp một ly rượu, vứt áo choàng sang một bên, để lộ ra bờ vai gầy trắng trẻo.
Tiêu Như Thần dựa vào mũi thuyền, cầm ly rượu mỉm cười nhìn tôi, khiến con tim thiếu nữ của tôi cũng bồng bềnh trôi.
Tôi sáp lại chạm vào tay hắn, ai ngờ gió lạnh thổi qua, tôi bị lạnh lại xì hơi một cái.
Mặt tôi lúc đó như tro tàn, bị chính cái rắm của mình hun cho muốn ọe luôn.
Tiêu Như Thần ân cần cởi áo ngoài, giúp tôi che lại lỗ rốn, chậm rì rì nói: “Quên nói với hoàng hậu nương nương, sau khi uống thuốc mang thai giả kia xong, hai tháng kế tiếp sẽ phải bài khí. Ta thấy trong hai tháng này, tốt nhất hoàng hậu nương nương nên tránh ở cùng một chỗ với hoàng thượng, kẻo lại khiến hắn không vui. Dù gì hắn cũng không dung túng nương nương giống như bổn vương.”
Tôi kể hết những chuyện này cho Tiêu Ngư.
Tiêu Ngư an ủi tôi: “Không sao, dăm ba cái rắm, vẫn còn cứu được.”
Tôi yếu ớt nhìn con bé.
Tiêu Ngư bịt mũi, khóc lóc nói: “Không sao đâu cưng, nếu để Tiêu Như Thần phát hiện tớ chỉ là kẻ mạo danh, chúng ta cùng c.h.ế.t là được rồi.”
“Tớ không muốn chết!” Tôi kéo Tiêu Ngư đang muốn chạy lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tớ vẫn còn một chiêu!”
09.
Ba tôi là một thầy bói rởm, việc này tôi đã từng nói qua rồi nhỉ.
Năm tôi mười sáu tuổi, bố già đột nhiên đến tìm tôi, đưa cho tôi một sợi dây chuyền mặt ngọc để tôi đeo sát bên người.
Ông nói: “Sau này gặp phải khó khăn sinh tử, nhỏ m.á.u vào đây có thể giúp ích cho con.”
Lúc đó, tôi cũng chẳng quan tâm lắm.
Tôi luôn nghĩ ông tin thần tin quỷ, nói cái gì số tôi đoản mệnh, còn muốn giúp tôi cải mệnh.
Vậy mà giờ tôi thật sự sống lại rồi, cũng không thể tiếp tục không tin.
Nếu tôi không hạ được Tiêu Như Thần, sự tình bại lộ thì cả tôi và Tiêu Ngư đều toi đời, bây giờ không phải là thời điểm sinh tử thì là gì?
Chọn một ngày lành tháng tốt, tôi nhờ Tiêu Ngư canh chừng để tôi nhỏ m.á.u lên miếng ngọc bội đó.
Kết quả là chúng tôi đợi tới ngủ gục cũng chẳng có chuyện gì xảy ra.
Tôi bị đánh thức bởi tiếng kêu cứu.
…
Một tiếng thét chói tai vang lên: “Đừng đụng vào ta!”
Tôi lơ lững giữa không trung, nhìn thấy một nam nhân cường tráng đang áp chế một nữ nhân y phục tả tơi.
Hắn ta nở nụ cười gớm ghiếc: “Muốn có cái ăn thì phải ngủ với lão gia.”
Trong xó nhỏ còn có một tiểu nam hài gầy trơ xương đang nằm đó, trông như sắp ngất đi vì đói.
Khốn! Nam nhân chó gì vậy, lại đi ức h.i.ế.p quả phụ cô nhi.
Tôi muốn đi lên giúp đỡ nhưng lại phát hiện mình chỉ là một linh hồn.
Mà ở bên kia bức tường, có một tiểu cô nương đang đứng trên một cái thang, lặng lẽ quan sát.
Cô bé do dự hồi lâu vẫn không chịu ra tay giúp đỡ lại chuẩn bị rời đi.
Tôi đột nhiên cuống lên, lao tới muốn kéo cô bé lại.
Ai biết được chính lúc tôi muốn kéo cô bé lại, toàn thân tiểu cô nương này đột nhiên run rẩy y như bị điện giật.
Cô bé nhìn ngó xung quanh rồi ngơ ngác nói: “Ủa mình nằm mơ sao? Mơ đi tới cổ đại?”
Tôi cũng bị xịt keo tại chỗ, chuyện gì đang xảy ra vậy trời?
Nữ nhân kia vẫn đang kêu cứu.
Cô bé nghe tiếng kêu lập tức trèo tường nhảy qua, nhặt một hòn đá ném người đàn ông lực điền kia bất tỉnh.
“Cô có bị làm sao không?” Cô bé đỡ nữ nhân kia dậy, ân cần hỏi han.
Sau khi nhìn rõ dáng vẻ của nữ nhân kia, tôi và cô bé đồng thanh hô lên: “Dì Trần, sao dì lại ở đây?!”
Dì Trần Vận! Là đàn em của ba tôi.
Tình cảm của tôi và dì ấy luôn rất tốt, nhưng vào năm tôi mười sáu tuổi, dì ấy đột nhiên mất tích.
Sao dì ấy đột nhiên lại xuất hiện ở đây?
Điều làm tôi càng sốc hơn chính là cô bé đó lại chính là tôi!
Cô bé chính là tôi khi còn nhỏ!
“Mạn Mạn, là con sao, Mạn Mạn.” Dì ấy run rẩy giơ tay vuốt ve gương mặt của cô bé, nói trong nước mắt: “Con đến rồi, con cũng đến đây rồi.”
Tôi lơ lửng giữa không trung, đầu đau đến gần như muốn nổ tung.
Cuối cùng tôi cũng nhớ ra!
Khi tôi mười sáu tuổi, dì Trần Vận đột nhiên mất tích, tôi lại bắt đầu thường xuyên nằm mơ.
Tôi mơ thấy mình nhập vào cơ thể Thẩm Mạn Thanh, dì Trần Vận cầu xin tôi hãy cứu lấy Tiêu Như Thần.
Ông trời ơi, thì ra giấc mơ hồi nhỏ của tôi đã thực sự xảy ra!
Trong giấc mơ, linh hồn của tôi đã nhập vào Thẩm Mạn Thanh!