Vương Phi Ly Kỳ Truyện - Chương 112
Cập nhật lúc: 2024-09-27 23:30:16
Lượt xem: 34
Tạ thị ra vẻ sợ hãi: “Sao Vũ Dương hầu lại nói vậy?”
Việc đã đến nước này, thôi thì ngửa bài với nhau luôn đi. Vương Lân quỳ xuống đất nói với Hoàng hậu: “Cô cô, tiểu chất thấy việc này rất kỳ quái, vì sao vị hòa thượng vân du kia lại xúi giục Huệ vương làm hình nhân phù phép chứ, chắc chắn có người sai phái phía sau. Mà Huệ vương vừa sai người mang hình nhân vào trong cung, thật khéo lại bị người ta phát hiện ngay như vậy. Theo tiểu chất thấy, đây là có người cố ý hãm hại Huệ vương điện hạ…… Mong cô cô điều tra rõ.” Vương Lân cắn ngược lại một cái, nói tiếp: “Hơn nữa, vụ hỏa hoạn ở phủ Huệ vương cũng rất kỳ quái, cháu nghĩ, nếu truy xét cẩn thận, không chừng lại điều tra ra lý do Huệ vương gặp chuyện không may năm năm trước đấy ạ.”
Lam Tranh phụ họa theo: “Chuyện không may năm năm trước? Chuyện gì vậy? Cái gì mà không may?” Hoàng hậu không giải thích với hắn, mà nói với Vương Lân: “Ngươi nói cũng có lý.” Nếu xâu chuỗi sự kiện lại, đúng là có vấn đề: “Đưa thái giám sáng nay vừa bắt được đến Tông Nhân phủ, nghiêm hình khảo vấn!”
“Dạ.”
Tên thái giám này không phải người của Huệ vương, mơ mơ hồ hồ mà thành gian tế được sắp xếp vào ẩn náu bên cạnh Huệ vương. Đương nhiên, thê thảm nhất là, hắn vừa bị đưa vào Tông Nhân phủ được vài ngày, thì đã bị Thái tử, chủ nhân chân chính của hắn xử tử.
Thái tử phi không ngờ bị Vũ Dương hầu cắn ngược lại một cái, đem bọn họ đặt vào vị trí người bị hại. Ả oán hận nhìn chằm chằm Vương Lân, nhưng giọng điệu vẫn dịu dàng như trước: “Quả thật là nên tra rõ, nhưng mà chuyện này cũng rất nguy hiểm, Vũ Dương hầu cũng nên cẩn thận chú ý, đừng có tự dưng lại dẫn người lạ về giới thiệu với Huệ Vương. Tuy lời nói của bản cung có chút thất lễ, nhưng Huệ vương điện hạ cũng nên hiểu lý lẽ một chút, thứ gì dính được, thứ gì không nên dính vào, thì nên phân biệt cho rõ ràng.”
Vừa nói xong, ả đã thành công lôi được cơn giận của Hoàng hậu ra. Huệ vương là con trai của nàng, Vương Lân là cháu họ của nàng. Tuy đau lòng, nhưng phạt vẫn phải phạt.
“Tranh nhi, con cùng Lân biểu ca của con, quỳ ngoài điện chịu phạt! Không có ý chỉ của bản Cung, không được đứng lên.”
Lam Tranh vừa nghe thấy bị phạt, liền nì nèo: “Con biết sai rồi, con biết sai rồi, đừng phạt mà, bên ngoài nóng lắm.”
Vương Lân cũng sợ bên ngoài nóng như thiêu như đốt, nói: “Cô cô, chất nhi sai rồi, không có lần sau nữa. Xin cô cô mắt nhắm mắt mở, tha cho chất nhi lần này đi mà.” Nhưng trong lòng thì thầm hô may mắn, so với hắn dự tính, thì loại hình phạt này quả thực là ban ân rồi.
“Đừng có nói những lời vô nghĩa nữa! Vì bản cung quá cưng chiều các ngươi, nên hôm nay các ngươi mới coi trời bằng vung như thế, làm ra mấy chuyện ngu xuẩn này, lần này nhất định phải giáo huấn các ngươi thật nặng! Để các ngươi đừng tái phạm nữa!” Nói rồi bà chỉ ra ngoài điện: “Đi nhanh đi!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lam Tranh lại muốn nì nèo, nhưng thấy sắc mặt mẫu hậu đen lại, thái độ cũng ngoan ngoãn hơn, vẻ mặt đau khổ nói với Vương Lân: “Đi thôi, Lân biểu ca, lát nữa huynh quỳ trước ta, che nắng cho ta một chút đi.”
Vừa ra khỏi điện, một luồng nhiệt nóng đập thẳng vào mặt, hai người ngồi quỳ trước cửa điện, quay mặt về phía mặt trời. Lam Tranh nhỏ giọng nói với Vương Lân: “Biểu hiện không tồi.”
Vương Lân thở phào một cái: “Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật.”
Ánh mắt trời chói chang khiến người ta không mở mắt ra được, Lam Tranh khép hờ mi mắt, trong lòng tự an ủi, kết quả thế này cũng không tính là quá bi đát.
Nhưng mà, tám phần là hắn bại lộ trước mặt Thái tử phi rồi, nữ nhân đó cùng Thái tử, âm hiểm giống nhau, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Có lẽ đã bị ả ta nhìn thấu rồi. Hừ, nhìn thấu cũng không sao, xé rách mặt nạ của nhau cũng được, chẳng cần phải che giấu nữa, đối mặt mà đấu với nhau đi.
Quan trọng nhất là Vũ Lâu, nếu nàng cũng phát hiện ra thì làm sao bây giờ.
Liệu nàng có phát hiện ra không?
Nàng thông minh như thế, chắc chắn là sẽ phát hiện ra rồi.
Không ổn.
Lam Tranh bị phơi nắng nên đầu óc cũng hỗn loạn, suy nghĩ càng lúc càng trì trệ. Bỗng có một bóng râm, che trước mặt hắn, hắn đưa mắt nhìn, thấy Vũ Lâu mỉm cười dịu dàng đứng đó.
“Ngươi ra đây làm gì, mau về đi, nóng lắm.”
“Ngươi bị phạt, có lý nào ta lại an nhàn một mình được.” Nói xong, nàng quỳ xuống bên cạnh Lam Tranh, thềm đá bị phơi nắng đến nóng bỏng, đầu gối vừa chạm xuống giống như là quỳ vào một chậu than hồng vậy.
“Ngươi mau về đi, ngươi sợ nóng như vậy, cẩn thận bị cảm nắng.”
“Ta đến giúp ngươi, ngươi cũng không biết cảm động nữa.”
Lam Tranh hừ giọng: “Không cảm động! Ngươi mau về đi.”
Vũ Lâu không chịu, thì nghe Vương Lân thều thào: “Đừng cãi cọ nữa, tiết kiệm sức chút đi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/vuong-phi-ly-ky-truyen/chuong-112.html.]
Lam Tranh bĩu môi: “Tùy ngươi, gia mặc kệ ngươi, thích quỳ thì quỳ đi!”
Ba người xếp hàng quỳ trước ánh mặt trời.
“Lam Tranh…… vừa rồi…… cảm ơn ngươi……”
“Cảm ơn cái gì?”
“Cảm ơn ngươi đã cứu ta. Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi mà không ăn lá thư viết là cha ta gửi hình nhân cho ta, thì ta c.h.ế.t chắc rồi.” Vũ Lâu chầm chậm nói: “Thật kỳ quái, ngươi nói hình nhân đó là ngươi mang vào, cha lại nói là ông đưa, rốt cuộc là ai đưa chứ?”
Đương nhiên là Thái tử đưa rồi.
Quả nhiên là nàng nghi ngờ. Lam Tranh nói: “Đương nhiên là ta đưa cho ngươi. Cha ngươi làm gì có chuyện suy nghĩ cho ngươi, giúp ngươi lấy lại đứa nhỏ của chúng ta chứ! Hừ, đừng tưởng mẫu hậu không cho mà xong, vài ngày nữa, ta lại quậy tưng lên cho biết.”
“Sao ngươi lại ăn lá thư đó?”
“Không muốn cho ngươi đọc thư của cha ngươi.”
“Ta xem xong rồi, ngươi mới ăn mà.” Nhất là sau khi Hoàng hậu nói chưa đọc lá thư đó, hắn mới giật lấy nhai nuốt.
“Phải không? Ngươi đọc nhanh thế à, ta nghĩ ngươi chưa xem xong, không muốn cho ngươi đọc nữa.”
Vũ Lâu mỉm cười, tiếp tục dùng giọng điệu dịu dàng nói: “Ngươi thật sự không biết hình nhân phù phép bị cấm trong cung hay sao?”
Lam Tranh lắc đầu: “Cấm cái gì không biết, hừ.”
“Lam Tranh……”
“Gì thế?!”
“Không có gì……”
Lam Tranh không chỉ đoán được tác hại của hình nhân, hơn nữa, hắn còn đoán được đây là quỷ kế Thái tử muốn vu oan cho nàng, nên hắn ăn luôn chứng cứ, lại gánh tội thay nàng. Mục đích chính là để cứu nàng, nếu thật sự như vậy, hắn tuyệt đối không ngốc, hơn nữa, còn thông minh đến mức đáng sợ.
Nếu thật sự như vậy, người triền miên hàng đêm với nàng, rốt cuộc là ai đây?
Một người hoàn toàn xa lạ.
Nàng không lạnh mà thân mình khẽ run lên.
Ba người ba tâm sự. Vương Lân thể hiện rõ thái độ chống đối với Thái tử, thầm nghĩ, về sau phải làm việc cẩn thận, nhạy bén hơn, tránh để Thái tử hại. Lam Tranh thì lo bị Vũ Lâu nhìn thấu, Vũ Lâu lại nghi kỵ nhân cách của Lam Tranh.
Ba người suy nghĩ đến mụ mị cả đầu óc. Quỳ thêm một lúc nữa, thân thể đều tới cực hạn.
“Ta…… ta không ổn rồi…… Điện hạ, chúng ta giả vờ ngất xỉu đi.” Vương Lân đề nghị.
“Được, ngươi ngất hay ta ngất?”
“Điện hạ ngất đi, sau đó ta đưa ngài về Sùng Lan cung.”
“Ừ.”
Hai người vừa thương lượng xong, đang định thực hiện kế hoạch, bỗng nhiên Lam Tranh thấy đầu vai mình nặng trĩu, quay sang đã thấy Vũ Lâu mồ hôi đầm đìa, ngất xỉu trên vai mình.
“Vũ Lâu —– Vũ Lâu ——”