Vương Phi Ly Kỳ Truyện - Chương 153
Cập nhật lúc: 2024-09-29 06:41:10
Lượt xem: 22
Lúc Lam Tranh mới tới y quán, hắn cũng ngửi thấy toàn mùi dược liệu, nhưng ở vài ngày mũi đã quen với mùi ở đó, nên không cảm thấy có gì khác biết. Hoàng hậu chỉ ở trong hậu cung, suốt ngày ngửi các loại hương liệu, đột nhiên lại thấy một mùi dược liệu xộc vào mũi, nhíu mày lại hỏi hắn: “Con đi đâu thế, sao cả người toàn mùi thuốc đông y vậy?”
“À……” không ổn rồi, sao lại quên mất chuyện này cơ chứ: “Người con không thoải mái, nên có uống một chén thuốc bổ, lúc đi ra không cẩn thận bị đổ một chút lên y phục.”
“Sao lại không cẩn thận như thế chứ.” Hoàng hậu trách cứ: “Lớn như vậy rồi mà còn.”
Lam Tranh cười gượng hai tiếng, sau đó hỏi: “Không biết mẫu hậu gọi con đến có chuyện gì?”
“Là thế này, con nhìn giúp mẫu hậu xem, hai bộ y phục này, bộ nào đẹp hơn.” Hoàng hậu vẫy tay gọi cung nữ: “Mang lên đi.”
Các cung nữ liền mang y phục, mũ phượng đến trước mặt Lam Tranh.
Người thứ nhất bê mũ phượng Cửu Huy Tứ (*) đứng trước mặt hắn. Bên trên là những con rồng vàng, điểm thêm phượng xanh, châu hoa, trân châu, ngọc xanh biếc trông thật chói mắt. Lam Tranh nói cho có lệ: “Tay nghề không tồi.” Tiếp theo là Điền sai Lễ y (**), tay áo màu đỏ, lụa đỏ khiến cho cổ áo càng thêm rực rỡ, tấm yếm trước n.g.ự.c được thêu phượng đỏ, điểm trên thân áo là những hoa văn chim phượng có đính ngọc. Lam Tranh cũng thuận miệng nói: “Đẹp lắm, đẹp lắm.”
(*) Mũ Phượng Cửu Huy Tứ: (Đây là bộ lễ phục của Hoàng hậu triều Minh)
(**) Điền sai lễ y
Tiếp đến là tất hoa văn rồng vàng, ngọc cốc khuê (***), đai lưng ngọc, dải lụa nhiều màu cứ lần lượt được đưa qua trước mắt hắn.
(***) Ngọc cốc khuê: nằm trong bộ lễ phục triều đại nhà Minh. Mình vẫn chưa tra ra được tác dụng của vật này, chỉ tìm được hình ảnh thôi. Nếu ai biết thì note cho mình với nhé.
Hắn ra vẻ xem qua loa, sau đó nói với Hoàng hậu: “Bộ lễ phục mới này để mặc vào đợt hiến tế mùa đông cũng không tồi đâu.”
Vẻ mặt Hoàng hậu lại hơi khó xử: “Sao ta cảm thấy không đẹp bằng bộ sau nhỉ.”
Lão cung nữ đứng bên cạnh Hoàng hậu lập tức hô lên: “Bộ tiếp theo.”
Trong lòng Lam Tranh run rẩy, vẫn còn nữa cơ à. Vừa định ngăn lại đã thấy một đội cung nữ mang áo mũ lộng lẫy đi đến.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Mẫu hậu, đây là……”
“Con tập trung chọn đi.”
Lam Tranh muốn nhanh chóng chấm dứt màn lựa chọn nhàm chán này nên nói: “Bộ trước đẹp hơn.”
Chẳng lẽ gọi mình về chỉ để giúp bà chọn xem bộ y phục nào đẹp hơn hay sao, vì việc vớ vẩn này mà bắt hắn phải tạm biệt Vũ Lâu à. Vừa nghĩ đã thấy khó chịu rồi.
“Tốt rồi, vậy thì đến hôm đại hôn của con và Tạ Ngưng Nhi, để cho nàng ta mặc bộ này đi.”
Lam Tranh giật mình: “Cái gì mà con cưới Tạ Ngưng Nhi? Việc này không phải đã hủy bỏ rồi sao? Giờ còn nhắc lại làm gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/vuong-phi-ly-ky-truyen/chuong-153.html.]
Hoàng hậu nghiêm mặt nói: “Lần đó, ta thấy con và Tần thị tình sâu nghĩa nặng, nên tạm thời bỏ đi ý định này. Nhưng không phải mấy hôm trước con đã đuổi Tần thị ra khỏi cung hay sao. Con còn muốn nói gì nữa? Dù thế nào thì Tạ Ngưng Nhi cũng là sự lựa chọn thích hợp nhất.”
“Con sẽ đón Tần Vũ Lâu về. Mấy ngày trước đưa nàng ra khỏi cung là do hiểu lầm thôi.”
Hoàng hậu lạnh lùng nói: “Cho dù con có đón nàng về, nàng cũng không thể làm chính phi được. Nếu tương lai con kế thừa ngôi vị, chẳng lẽ lại lập một Hoàng hậu mà thường xuyên cãi cọ với Hoàng đế, thường xuyên mất bình tĩnh, hơi một chút là xuất cung bỏ đi hay sao?! Một người như thế không thể làm Hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ, thống lĩnh nữ nhân của Tam cung lục viện được.”
Sự qua đời của Thái tử là một cú sốc lớn đối với Hoàng hậu, nhưng bà là con gái một thế giá, đã quen với việc tranh đấu đến mưa máu, gió tanh, nên không dễ gì mà thể hiện ra vẻ mặt yếu đuối. Bà chỉ có thể cẩn thận lo liệu cho việc mai táng Thái tử, làm những việc cuối cùng mà một người mẹ có thể làm cho đứa con của mình. Giấu nước mắt vào trong lòng, chỉ lúc nào không có ai bà mới dám khóc, lặng lẽ mà tự xoa dịu vết thương của mình.
Hơn nữa, với tư cách là Hoàng hậu mà nói, bà là người bảo vệ cho vinh quang của gia tộc. Sau khi Thái tử qua đời, điều đầu tiên bà nghĩ đến là phải tiếp tục giữ gìn vinh quang của gia tộc, mà việc này, Lam Tranh giữ vai trò rất quan trọng.
Vũ Lâu không cần phải thống lĩnh tam cung lục viện. Hậu cung của hắn, chỉ cần một mình nàng là đủ rồi: “Muốn con cưới Tạ Ngưng Nhi sao? Tạ gia bọn họ còn muốn có hai Thái tử phi à?”
“Ta chỉ hỏi con, cưới hay không?”
Lam Tranh nói: “Nếu mẫu hậu đã hỏi thẳng, thì con cũng nói thẳng. Con sẽ không cưới Tạ Ngưng Nhi, nhưng nhất định sẽ đón Vũ Lâu về bên mình.”
Hoàng hậu có vẻ đã đoán trước được câu trả lời của hắn: “Ta nghe nói sau khi xuất cung, Vũ Lâu ở tạm trong một dược quán, chắc là con đã theo nàng đến đó phải không. Người toàn mùi thuốc đông y mà còn định lừa ta sao? Ta còn nghe nói, Tấn vương cũng đến dược quán, không biết lúc đó con có ở đó không?”
Tất cả đều bị nhìn thấu hết, Lam Tranh nhẹ nhàng thừa nhận: “Không có gì qua mắt được mẫu hậu. Lúc Cửu ca đến y quán, con đã ở đó rồi.”
Hoàng hậu cũng không vội vàng đến mức mạnh mẽ cưỡng ép trao Tạ Ngưng Nhi vào tay Lam Tranh, ngược lại, bà quan tâm đến chuyện Tấn vương hơn: “Hắn tới đó làm gì? Có phải là tình cũ với Vũ Lâu vẫn chưa dứt không?”
Tình cũ chưa dứt…… Lam Tranh chua chát cười: “Bọn họ làm gì có cái gọi là tình cũ, chỉ là có hôn ước thôi.”
“Con không biết trước kia, mỗi ngày lễ tết Tấn vương đều phái người tặng lễ vật đến Tần phủ đúng không?” Hoàng hậu nói: “Hắn thật sự rất có tình với Tần Vũ Lâu. Ta từng nghe mẫu phi của hắn nói, khi Tấn vương du thuyền trên hồ, lúc đó vô tình có cơn gió thổi bay tấm rèm che của thuyền hoa, khiến Tấn vương ngẫu nhiên liếc mắt nhìn thấy đã bị mê hoặc. Lúc đó ta đã nghĩ, con gái Tần gia kia, bộ dạng chắc hẳn là vô cùng xuất chúng, nếu không, sẽ không khiến cho Tấn vương ngày nào cũng nhìn thấy mỹ nhân trong cung kinh ngạc đến thế, cho nên, ta mới sắp xếp để nàng trở thành Vương phi của con.”
Hận ý của Lam Tranh đối với Diệp Thành lại nhiều thêm một chút, thì ra bọn họ đã từng gặp nhau, dù là cách rèm che, khoảng cách lại xa, dù là không thể nhìn rõ lắm, những cũng là đã từng gặp nhau.
“Bởi vậy mới nói, tình cảm của Tấn Vương đối với Tần Vũ Lâu không chỉ đơn thuần là có hôn ước đâu, không chừng còn nhớ nhung bao lâu rồi đấy. Con đuổi nàng ra khỏi cung, Tấn vương còn không bỏ qua, chỉ bằng việc đó cũng có thể nhìn ra Tấn vương chẳng hề quan trọng chuyện Tần Vũ Lâu có gả cho người khác hay không…… Hắn thật sự có tình cảm với nàng.”
Lam Tranh cảm thấy từng hơi thở của mình cũng mang đầy vị dấm chua: “Hừ, hắn vẫn còn muốn nàng à, đừng có nằm mơ. Ta đã đoạt được Vương phi của hắn, còn để hắn giành lại hay sao.”
Hoàng hậu tức giận trách mắng hắn: “Sao con lại đặt nặng chuyện tình cảm nam nữ như vậy, tại sao con không thử nghĩ xem, nếu thật sự Tần Vũ Lâu trở thành Thái tử phi, hay là Hoàng hậu, thì miệng lưỡi người đời sẽ truyền bá một câu chuyện tình cung đình bí sử bậy bạ giữa Hoàng hậu và Thân vương như thế nào?”
“Vũ Lâu giữ mình trong sạch, cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng. Mặc kệ bọn họ muốn nói gì thì nói.”
Hoàng hậu khẽ cười, ép hỏi hắn: “Có thật là cây ngay không? Vì sao con đuổi nàng ra khỏi cung? Chẳng lẽ không phải vì con nghi ngờ nàng bán đứng con hay sao?”
Sao mẫu hậu biết được, hắn nói cứng: “Nàng vốn không biết nội dung bàn bạc của chúng ta, con đuổi nàng đi là vì chuyện khác.”
Hoàng hậu căm hận nói: “Vậy ta hỏi con, vì sao trong triều bắt đầu có người cầu xin giúp Tần gia, khẩn cầu Hoàng thượng tha cho Tần Khải Canh?! Ngự sử bên Liêu Đông cũng liên tục có tấu chương nói tốt cho Tần Khải Canh. Ta đã tra xét qua, đám người kia đều là thân tín của Tấn vương! Nếu không phải Tần Vũ Lâu có liên lạc với Tấn vương, thì tại sao Tấn vương lại giúp nàng?”
Lam Tranh thản nhiên nói: “Không phải mẫu hậu vừa nói đó sao, Tấn vương vì tình xưa, nên cũng không phải không có khả năng ra tay giúp đỡ.”
Hoàng hậu dường như đã hiểu được ý nghĩa cái câu dân gian thường nói: “Có vợ quên mẹ”, tim bà lạnh đi: “Mỗi một câu của con đều bao che cho Tần Vũ Lâu…… Ngược lại, những chuyện khác đều cho là không đúng hết…….”
“Nhi thần thích Tần Vũ Lâu, đương nhiên phải nói tốt cho nàng.” Hắn vô cùng thẳng thắn.
***