Vương Phi Ly Kỳ Truyện - Chương 93
Cập nhật lúc: 2024-09-27 10:39:03
Lượt xem: 42
Ánh mắt nàng chua xót, giọng nghẹn lại: “Phi Lục, thêm nước đi, hơi nguội rồi.”
Phi Lục đáp lời, nhanh chóng thêm nước vào thùng tắm. Bọt nước b.ắ.n vào mắt Vũ Lâu, nàng kêu lên một tiếng rồi đưa tay lên dụi: “Thật là, nước b.ắ.n vào mắt rồi.”
“Tiểu thư, người đừng sợ, để em nhìn xem nào.”
Phi Lục kéo tay Vũ Lâu ra, thấy mắt nàng ngập nước, vội đưa tay áo lên lau cho nàng, nức nở nói: “Tiểu thư, người đừng khóc mà, lát nữa người nói chuyện với lão gia và phu nhân, ngày mai chúng ta lại về Vương phủ giải thích……”
Vũ Lâu kéo ống tay áo Phi Lục, vùi đầu vào, sự ấm ức nàng chịu đựng cả ngày hôm nay vỡ òa thành nước mắt: “Vì sao hắn không chịu tin ta? Ta giống một kẻ không biết tuân thủ nữ tắc như vậy à?”
Mắt Phi Lục cũng đỏ cả lên: “Người từ từ giải thích, Vương gia sẽ tin người mà.”
“Tin hay không kệ hắn, ai thiếu ai thì không sống được chứ!” Vũ Lâu lau nước mắt: “Ta chịu tên ngu ngốc đó đủ rồi! Để hắn đi tìm Vương phi nào hắn thích đi!”
“Tiểu thư…… Chẳng lẽ người không có chút cảm tình nào với Vương gia hay sao……”
Vũ Lâu nghe thế, cả người run lên, trong giây lát lại òa khóc: “Có hay không thì có quan trọng gì nữa nào…… Dù sao hắn cũng không hiểu……”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Không phải đâu, không phải đâu.” Phi Lục nói: “Theo em thấy, Vương gia có tình cảm với người mà, nếu không thì sẽ không bám người cả ngày như thế.” Nàng khẽ cười nói tiếp: “Chờ khi Vương gia suy nghĩ cẩn thận, sẽ tới đón người thôi. Giống lần trước ấy.”
Vũ Lâu vẫn còn sụt sịt hừ giọng: “Ai thèm hắn tới đón chứ.”
“Sẽ đến mà.” Phi Lục nói chắc như đinh đóng cột: “Nhất định sẽ tới.”
Vũ Lâu buồn bã nhìn nàng một cái, cũng không phản bác lại.
Tắm rửa xong thì trời đã tối. Tần Khải Canh sai người đến gọi Vũ Lâu ra tiền sảnh để hỏi chuyện, nàng lấy cớ đau đầu không đi, nằm trên giường thiếp đi. Ngủ mê mệt một đêm, sáng sớm hôm sau, nàng vừa mở mắt, vén màn lên nhìn thấy Phi Lục bê nước đến, loay hoay sửa soạn đồ rửa mặt, liền hỏi: “Có ai ở Huệ vương phủ đến không?”
Phi Lục khẽ lắc đầu.
Vũ Lâu lại nằm xuống giường. Từ hôm đó, bệnh ngủ của nàng ngày càng rõ ràng hơn, cũng không bàn bạc cũng cha mẹ, chỉ muốn ngủ, sáng dậy ăn qua loa vài thứ, rồi lại nằm trên giường cả ngày, ai tới gọi cũng không dậy.
Đến trưa ngày thứ năm, Tần Khải Canh không chịu nổi, xông vào vén màn lên, xốc chăn, kéo tay nàng bắt nàng rời giường: “Con xem con còn ra cái thể thống gì nữa không. Không phải con nói muốn sinh đứa bé ra nuôi hay sao, như thế này thì con nuôi ai?”
Vũ Lâu mệt mỏi chép miệng, đẩy cha ra, lại nằm sấp xuống giường: “Con mệt quá, để con nghỉ ngơi một chút.”
“Con muốn quyết định thế nào cha cũng theo ý con, nên con đừng chịu đựng nữa. Huệ vương có đáng để con thế này không!”
“Ha ha, đúng thế! Một tên ngốc mà.” Nàng nói: “Nhờ phúc của cha đó.”
Tần Khải Canh vô cùng áy náy: “Nhân cơ hội này, con rời khỏi Huệ vương cũng không phải là chuyện không tốt.”
“À.” Nàng chui sâu vào trong chăn, dù thời tiết rất nóng.
“Vũ Lâu!” Tần Khải Canh túm chăn, lớn tiếng nói: “Hôm qua Huệ vương đón Thẩm Băng Sơ về phủ rồi, con còn thế này làm gì!”
Vũ Lâu ngẩn ra, đột nhiên ngồi dậy, nhìn thẳng cha hỏi: “Hắn đón Thẩm Băng Sơ về phủ? Thật không?”
Tần Khải Canh vuốt cằm: “Vốn cha không định nói cho con biết, sợ con không chịu nổi.”
“Có gì mà con không chịu nổi chứ.” Nàng cười cười, lại ngáp một cái giấu nước mắt: “Con đã nói từ trước là họ xứng đôi mà, ha ha.”
“Con mau rửa mặt chải đầu đi, cha đưa con về Hoa Đình dưỡng thai.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/vuong-phi-ly-ky-truyen/chuong-93.html.]
Vũ Lâu đột nhiên cảm thấy một cơn đau từ bụng dưới truyền lên, đau đến mức nàng lạnh người. Nàng cố nén đau, hỏi cha: “Thánh chỉ phế phi đến rồi à?”
“Thánh chỉ?” Tần Khải Canh cười lạnh: “Chờ khi Thánh chỉ đến nơi, có khi lại còn có thêm một bát canh phá thai nữa đấy. Huệ vương đã không thừa nhận đứa bé là con của hắn, con đâu chỉ đơn giản là phạm vào thất xuất điều, đó là tội bôi nhọ hoàng tộc, đứa bé trong bụng con còn sống được hay sao? Chỉ e là cha cũng sẽ bị liên lụy, tước mũ quan, đẩy xuống làm dân thường. Cho nên, cha muốn nhân lúc này, đưa con ra khỏi kinh thành, để con trốn đi sinh đứa bé.”
Sắc mặt Vũ Lâu trắng bệch, đau đến toàn thân vã mồ hôi, nàng ôm bụng: “…… Thật sự nghiêm trọng như thế à?”
Tần Khải Canh thở dài: “Mọi chuyện thành thế này đều là tại cha không tốt, cho nên, dù con muốn làm gì, cha cũng tùy theo ý con. Con không muốn sống cùng Huệ vương, thì cha sẽ tìm mọi cách để con rời khỏi hắn……”
“Không được.” Vũ Lâu chậm rãi đứng lên: “Con đi cầu xin hắn…… Đều là do con……”
Tần Khải Canh nắm lấy tay con gái: “Con tỉnh lại đi, nếu Huệ vương thực sự tin tưởng con, thì sao lại không quan tâm đến con, còn đón Thẩm Băng Sơ về!” Vũ Lâu ngẩng đầu nhìn cha, vì nước mắt mà ánh mắt nàng càng lúc càng mơ hồ, trong bụng lại giống như bị ai cào xé, đau đến rứt ruột rứt gan, định đứng lên lại tối sầm mặt mũi ngất đi.
*****************
Vừa khôi phục cảm giác, thứ nàng cảm nhận được là một tấm lụa trải giường.
“Tiểu thư, người tỉnh rồi!” Phi Lục mừng rỡ kêu lên.
Nàng mở to mắt, nhìn thấy đôi mắt hồ ly nheo thành đường chỉ của Phương Lâm.
“Sao ngươi lại ở đây?”
“Tất nhiên là đến trị bệnh cho cô rồi.” Phương Lâm ngồi xuống giường nàng: “Cha cô kêu khóc nhờ ta đến cứu cô.”
“Ta chỉ là ngủ nhiều, ăn ít, nên cơ thể suy yếu thôi mà.”
“Thật không? Sao ta nghe nói, cô bị đuổi khỏi Vương phủ, ấm ức thành bệnh luôn. Ta có nghe ca ca kể chuyện hôm đó……” Phương Lâm nói: “Thời gian mang thai có vấn đề à? Sao không để cho ca ca ta bắt mạch?”
Vũ Lâu cũng hơi hối hận: “Lẽ ra ta nên để cho Phương ngự y xem mạch……” Sự tình có lẽ sẽ dễ giải quyết hơn.
“Vô ích.” Phương Lâm nói như đinh đóng cột: “Kể cả cô có để ca ca ta chẩn mạch, thì kết quả cũng là có thai một tháng thôi.”
“A? Hồi tháng sáu ngươi nói ta đã có thai hơn một tháng mà!”
“Ngốc nghếch!” Phương Lâm khinh thường nói: “Sao cô ngốc thế hả? Tuy y thuật của ca ca ta không bằng ta, nhưng cũng là người có năng lực. Làm sao có thể phán cô có thai một tháng được, chẳng qua là mạch của cô giống người có thai một tháng ấy.”
Vũ Lâu ngồi xuống, kéo áo Phương Lâm hỏi: “Ngươi có ý gì?”
“Hỉ mạch thực ra là hoạt mạch, dựa vào nhịp đập của mạch m.á.u khi dưỡng thai, mà phán đoán thời gian mang thai.” Phương Lâm ấn ấn vào tay Vũ Lâu, hít một hơi: “Theo ta thấy, nếu cả hai y quan đều chẩn sai, có lẽ là do có người hạ dược cô, để cho mạch đập của cô yếu như bị thiếu máu, khi chẩn mạch khiến người ta có cảm giác giống mạch có thai hơn một tháng.”
“Trong Huệ vương phủ có người hạ dược ta?”
“Ừ.” Phương Lâm nói: “Đúng thế, chỉ có điều, vì cô đã rời khỏi Huệ vương phủ được mấy hôm, nên mạch đã gần như bình thường. Để ta xem xem tình trạng của cô thế nào, cho cô uống thuốc hồi phục lại rồi đưa cô về.”
Vũ Lâu vừa nghe, vô cùng mừng rỡ, nhưng vẫn làm như không có chuyện gì lẩm bẩm: “Ai muốn về chứ.” Nói vậy, nàng vẫn ngoan ngoãn đưa tay cho Phương Lâm bắt mạch.
Hắn xem mạch của nàng một lúc lâu, không nói gì.
“Sao thế? Việc phục hồi có vấn đề gì sao?” Vũ Lâu lo lắng hỏi: “Có phải đã tốt hơn nhiều rồi không?”
Phương Lâm nhíu chặt mày: “Ta không sờ được hỉ mạch.”
“Không sờ thấy…. là sao?” Giọng nàng run lên.
“Thai nhi c.h.ế.t trong bụng.” Hắn nói.