Xuy mộng đáo Tây Châu - Chương 29
Cập nhật lúc: 2024-09-21 10:24:20
Lượt xem: 422
25
Phu quân đột nhiên đẩy sớm ngày đi Mạc Bắc.
Ban đầu định cuối tháng ba mới khởi hành, bây giờ quyết định mùng bảy Tết sẽ đi.
Ta không thể không nhanh chóng thu dọn hành lý đồ đạc.
Mạc Bắc xa xôi hẻo lánh, nhiều thứ không mua được, chỉ có thể chuẩn bị nhiều trước khi khởi hành.
Hôm đó ta vừa từ cửa hàng hương liệu ra, bỗng nhiên từ góc tường một tên ăn mày đầu tóc rối bù lao về phía ta.
Ta sợ hãi hét lên.
May mà thị vệ bên cạnh phản ứng nhanh, một cước đá hắn ra.
Tên ăn mày già ôm n.g.ự.c kêu đau a a, há miệng mắng ta:
"Hồng Đậu, con nha đầu c.h.ế.t tiệt này, ngay cả cha ruột cũng không nhận ra sao?!"
Lời này thật là vô lễ!
Ta nhìn hắn chằm chằm, trong lòng dâng lên một cỗ chán ghét lạnh lẽo:
"Ăn mày ở đâu tới, chẳng lẽ bị điên rồi sao? Ta là con gái nhà họ Thôi ở Kim Lăng, ngươi thật to gan, dám ăn nói lung tung, bôi nhọ thanh danh nhà họ Thôi!"
Tên ăn mày già sững người, hắn vén mái tóc bết dầu rối bù, quan sát ta kỹ lưỡng.
Một lúc sau, cười lạnh một tiếng: "Ta khinh! Suýt nữa thì bị ngươi lừa rồi! Cái gì mà con gái nhà họ Thôi ở Kim Lăng, dám giả ngu trước mặt lão tử! Cho dù lão tử không nhận ra khuôn mặt này của ngươi, thì lão tử cũng nhận ra nốt ruồi ở khóe mắt ngươi! Trên đời này làm gì có chuyện ngay cả nốt ruồi cũng giống nhau chứ?"
Nhìn bộ dạng lưu manh vô lại này, ta không hiểu sao lại thấy chán ghét.
Dây dưa với loại người này, thật là mất mặt.
Ta lười để ý đến hắn, quay người muốn bỏ đi.
Ai ngờ hắn bỗng nhiên nằm lăn ra đất, đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân, vậy mà lại giở trò ăn vạ giữa đường:
"Mọi người mau đến xem này! Con gái không nhận cha ruột! Trên đời này vậy mà lại có loại người vong ân bội nghĩa như thế, bản thân phát đạt rồi, áo gấm lụa là, ăn sung mặc sướng, liền mặc kệ cha ruột sống chết!"
Trong đám đông có người cười nhạo: "Sầm lão nhị, ngươi còn con gái nào nữa? Con gái ngươi chẳng phải đã bị ngươi bán vào kỹ viện rồi sao? Ngươi chắc không phải thấy người ta ăn mặc sang trọng, liền muốn lừa một ít bạc, rồi lại đi đánh bạc chứ?"
Sầm lão nhị liếc xéo: "Cút cút cút! Chó bắt chuột, lo chuyện bao đồng. Cho dù lão tử có bán nó đi chăng nữa, thì nó cũng là con của lão tử! Lão tử cho nó một mạng, lúc khó khăn bảo nó giúp đỡ một chút, chẳng phải là lẽ thường tình sao? Hơn nữa lão tử cũng không bạc đãi nó, kỹ viện Xuân Phong Lâu kia ăn ngon uống sướng, nếu lão tử là đàn bà, đã sớm vui vẻ tự mình chui vào rồi."
Ta suýt nữa thì nôn ra.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Xuân Phong Lâu ta từng nghe nói, là kỹ viện nổi tiếng nhất Kim Lăng thành.
Tên ăn mày già này bán con gái ruột của mình vào nơi ăn thịt người không nhả xương đó, vậy mà còn vênh váo tự đắc, thật là vô liêm sỉ!
Ai làm con gái hắn, thật đúng là xui xẻo tám đời.
Bây giờ lại còn lừa đến đầu ta, thật là vô lý!
Không cho hắn chút bài học, ta thật sự khó nuốt trôi cơn giận này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuy-mong-dao-tay-chau/chuong-29.html.]
Ta nháy mắt với thị vệ.
Hai tên thị vệ lập tức đặt thứ đang ôm trong n.g.ự.c sang một bên, từng bước ép sát tên ăn mày già.
Nắm đ.ấ.m như mưa trút xuống người hắn, hắn ôm đầu kêu gào thảm thiết xin tha.
Ta nhổ vào hắn một bãi: "Lần sau còn dám lừa đảo, xem ta xử lý ngươi thế nào!"
Tên ăn mày già nằm trên mặt đất, đột nhiên gào lên:
"Ta không nhận nhầm, ngươi chính là con gái ta Hồng Đậu! Ta hỏi ngươi, trên n.g.ự.c ngươi có một nốt ruồi son, đúng hay không?"
Lòng ta chùng xuống, nhưng trên mặt vẫn không lộ vẻ gì:
"Nói bậy! Còn dám quấn lấy, cẩn thận cái lưỡi của ngươi!"
Tối đó lúc tắm rửa, ta nhìn chằm chằm vào nốt ruồi son trên ngực, trầm ngâm.
Trên đời này lẽ nào lại có chuyện trùng hợp như vậy?
Ta không chỉ có dung mạo giống con gái tên ăn mày già đó, mà ngay cả vị trí nốt ruồi trên người cũng gần giống nhau?
Nếu không phải trùng hợp——
Ta rùng mình một cái, không dám nghĩ tiếp nữa.
Trong lòng chất đầy tâm sự, đêm đến ta cũng chẳng thể ngủ yên.
Trong mơ, những âm thanh hỗn tạp, nối tiếp nhau vang lên.
Lúc thì là giọng trẻ con trong trẻo: “Hồng Đậu, Hồng Đậu, cho ta mượn con ngựa gỗ mà cha ngươi làm cho ngươi được không, ta sẽ đổi bằng chiếc bánh nướng mà mẹ ta làm cho!”.
Lúc thì là giọng nữ ai oán: “Hồng Đậu, con đừng trách mẹ, mẹ cũng là bất đắc dĩ.”
Lúc thì là giọng nam bi ai: “Hồng Đậu, con cứu cha với, bọn chúng muốn c.h.ặ.t t.a.y cha!”.
Lúc thì là giọng nữ yêu kiều: “Gọi là Hồng Đậu sao, nhìn cũng được đấy, chỉ là hơi gầy quá, người toàn xương, chẳng đáng mấy tiền.”
Sáng sớm tỉnh dậy, bên cạnh đã trống không.
Ta ôm đầu, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.
Giấc mộng đêm qua hỗn loạn nhưng lại chân thật, ta nhất thời không phân biệt được rốt cuộc là đã từng xảy ra, hay là bởi vì cô gái đáng thương tên Hồng Đậu kia mà ta động lòng, trong giấc mơ tự tưởng tượng ra câu chuyện của nàng.
Nếu ta không phải là Sầm Hồng Đậu, vậy thì lão khất cái làm sao biết được trên n.g.ự.c ta có một nốt ruồi son?
Trên đời này thật sự có chuyện dung mạo giống nhau, vị trí nốt ruồi cũng giống nhau, trùng hợp như vậy sao?
Nhưng nếu ta là Sầm Hồng Đậu, vậy thì Thôi gia đâu phải kẻ ngốc, trong gia phả rõ ràng ghi chép tên của ta là Thôi Lệnh Nghi.
Một người, làm sao có thể đồng thời có hai thân phận khác biệt một trời một vực như vậy?