Xuyên Không Nữ Chính Quyết Định Đổi Chồng Cải Mệnh - Chương 106
Cập nhật lúc: 2024-11-01 21:06:59
Lượt xem: 11
Chương 106: Tủi thân
Cả buổi tối cô ta không sao chợp mắt được, càng nghĩ càng thấy tủi thân.
Sáng hôm nay cũng không nấu cơm, không cho phép Liên Thắng Lợi đi làm, nhất định phải ở nhà nói cho rõ ràng. Liên Thắng Lợi không muốn để ý tới cô ta nhưng cũng không dám để cô ta tới đơn vị làm loạn, chỉ đành xin nghỉ ở nhà an ủi cô ta.
Nhưng anh ta đã chán ghét đến cùng cực rồi, vốn dĩ muốn an ủi cuối cùng lại thành cãi nhau.
Giữa trưa, người khác đều đi làm đi học, hai vợ chồng lại trốn ở trong nhà cãi nhau.
Hai người lời qua tiếng lại, lặp đi lặp lại đều là:
Anh có nhân tình đúng không?
Tôi không có!
Anh nhớ thương Lâm Tô Diệp!
Tôi không có!
Cuối cùng Liên Thắng Lợi cũng điên lên, quát thẳng vào mặt Lâm Uyển Lệ, thừa nhận anh ta còn nhớ thương Lâm Tô Diệp, tám chín năm này không những không quên cô mà còn mỗi ngày một nhớ cô hơn, cảm thấy cô rất tốt.
Cả ngày lẫn đêm anh ta đều hối hận tại sao lúc đầu phải từ bỏ Lâm Tô Diệp, chỉ vì chút lợi nhỏ như con ruồi trong công việc đó mà chọn Lâm Uyển Lệ.
TBC
Những năm này Lâm Uyển Lệ cung không mang lại được lợi ích gì cho anh ta, ngược lại còn khiến anh ta đoạn tử tuyệt tôn.
Quả thật là xui xẻo đến cực điểm!
Lần này chọc thủng tổ ong vò vẽ rồi.
Lâm Uyển Lệ vốn cảm thấy mình phá bĩnh được Lâm Tô Diệp là một chuyện vô cùng sảng khoái, còn muốn đi tới nhà cô để tìm cảm giác ưu việt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-nu-chinh-quyet-dinh-doi-chong-cai-menh/chuong-106.html.]
Tuy rằng từ trong lời nói và hành động của Liên Thắng Lợi cô ta đã nghi ngờ anh ta nhớ thương Lâm Tô Diệp, nhưng mỗi lần thử thăm dò anh ta đều rất kiên trì kêu cô ta đừng nói lung tung, không có chuyện đó. Cho dù cô ta nổi nóng cũng chỉ có thể lén lút nghi ngờ, trong lòng cũng thấy may mắn vì đó không phải sự thật.
Không thể sinh đẻ khiến cô ta chột dạ áy náy, ở nhà họ Liên không thể nào ngóc đầu lên nổi, càng ngày càng muốn giẫm lên đầu Lâm Tô Diệp hơn.
Nhưng lúc này Liên Thắng Lợi lại nói rõ ràng anh ta còn nhớ!
Lâm Uyển Lệ điên mất!
Cho dù cô ta tức giận bao nhiêu, bỏ sức lớn bao nhiêu, cho dù Liên Thắng Lợi chột dạ bao nhiêu, không dám đánh nhau bao nhiêu, nhưng chung quy cô ta cũng không phải đối thủ của chồng.
Cô ta cào Liên Thắng Lợi hai nhát, lập tức để lại vài vết m.á.u trên cằm và cổ của anh ta, Liên Thắng Lợi nổi trận lôi đình, vung một cái tát vào mặt cô ta rồi lại liên tiếp vả cô ta thêm mấy cái nữa.
Lâm Uyển Lệ gào khóc thảm thiết.
Liên Thắng Lợi trực tiếp chửi ầm lên: “Đò xấu xí nhà cô, đồ gà không biết đẻ trứng, lấy cô thật đúng là xúi quẩy tám đời, muốn khiến nhà họ Liên chúng tôi đoạn tử tuyệt hậu đây mà!”
Đây đều là lời mà ngày thường mẹ Liên hay mắng Lâm Uyển Lệ, trước đây anh ta cảm thấy quá ác độc, không văn minh, nhưng lúc này tức giận lại cảm thấy lời ác độc như vậy mới giải hận được.
Càng cay độc lại càng hả hê!
Lâm Uyển Lệ nghe anh ta chửi mình như thế hiển nhiên cũng không cam lòng yếu thế, không đánh lại được anh ta thì chửi, giọng của cô ta the thé, lực xuyên thấu mạnh, chấn động cả căn phòng vang oang oang.
“Liên Thắng Lợi, đồ ăn cháo đá bát bám váy vợ nhà anh, anh qua cầu rút ván! Anh nhớ thương Lâm Tô Diệp nhưng cô ta còn thích anh chắc, Tiết Minh Dực người ta còn tốt hơn anh gấp mười nghìn lần!”
“Anh ta có tốt bao nhiêu thì tôi vẫn là người đàn ông đầu tiên của cô ấy!” Đôi mắt của Liên Thắng Lợi đỏ ngầu: “Tôi không chỉ là người đàn ông đầu tiên của cô ấy mà mấy ngày trước tôi đi tìm cô ấy, cô ấy còn mời tôi vào nhà ngồi, cô ấy nói tám năm này cả ngày lẫn đêm đều nghĩ về tôi, bây giờ tôi đi tìm cô ấy, cô ấy cũng bằng lòng bỏ trốn theo tôi!”
Anh ta càng nói càng không suy nghĩ, buột miệng nói ra hết toàn bộ suy nghĩ ham muốn trong tám năm cả đêm lẫn ngày này, như thể đang nói sự thật vậy.
“Tôi cảnh cáo cô, Lâm Uyển Lệ, cô là cái thứ chó má gì ngay cả xách giày cho cô ấy cũng không xứng! Năm đó nếu không phải nhà các người ỷ quyền thế h.i.ế.p đáp người, ép cha mẹ tôi bắt tôi lấy cô, thì cô cho rằng tôi sẽ nhìn trúng cô sao? Đồ phế vật nhà cô cũng không thèm tự soi gương đi!”
Lâm Uyển Lệ nghe mà khóe mắt sắp nứt ra, cô ta cảm thấy Lâm Tô Diệp không có cơ hội yêu đương vụng trộm với Liên Thắng Lợi thì cũng có tác dụng gì, anh ta đã thừa nhận rồi!
Liên Thắng Lợi càng nói càng đắc ý, giọng nói cao vút: “Tôi không sợ nói cho cô biết, đứa con gái đó của cô ấy chính là của tôi…”