Xuyên Không Nữ Chính Quyết Định Đổi Chồng Cải Mệnh - Chương 113
Cập nhật lúc: 2024-11-01 21:10:16
Lượt xem: 16
Chương 113: Cha đừng đánh con
Cậu bé lập tức giơ tay: “Con rửa rồi!”
Lâm Tô Diệp cũng mặc kệ, cô gọi cô út vừa mới về nhà mau chóng tới ăn bánh bao.
Vì có bánh bao, trừ Tiết Minh Dực ra cũng không ai ăn thêm bánh bột ngô nướng của bà Tiết nữa.
Bà Tiết gấp đến đòi mạng, bà ta không nỡ ăn cũng không muốn cho Lâm Tô Diệp và cô út ăn, bà ta nói không được Lâm Tô Diệp thì nói con gái mình: “Minh Xuân, con ăn ít vài cái, còn để lại mai ăn nữa.”
Bà ta mau chóng đưa một cái bánh bao cho Tiết Minh Dực.
Tiết Minh Dực ở nhà không chịu ăn lương thực tinh mà chỉ ăn lương thực thô, để lại hết đồ ăn ngon cho người nhà, anh thấy mẹ không ăn bánh bao mới nhét bánh bao trong tay cho bà ta: “Mẹ ăn đi.”
Trong miệng Tiểu Lĩnh toàn là bánh bao, cũng nhồm nhoàm bảo: “Bà nội, nhiều như vậy cơ mà, bà ăn đi, đừng có tiếc!”
Cậu bé cũng nhét một cái cho bà Tiết.
Bà Tiết cầm hai cái bánh bao lặng lẽ để qua một bên, một lúc sau người nhà không còn ở đó nữa, anh ba Tiết tới khóc với bà ta kêu đói bụng, khiến bà ta vừa chua xót vừa mềm lòng.
Đã ăn xong cơm, Lâm Tô Diệp kêu Tiết Minh Dực giám sát hai đứa trẻ làm bài tập về nhà.
Tiết Minh Dực chưa bao giờ quan tâm đến việc học hành của con, lúc nhỏ không có người nào quản anh, có rất nhiều thứ đều là tới bộ đội mới học, còn nữa anh chung đụng với con thì ít mà xa cách thì nhiều, trước đây nhỏ tuổi cũng không cần phải học, anh cảm thấy con bằng lòng học rất tốt mà không chịu học cũng được, tệ nhất chính là ở quê trồng trọt, cũng không có gì không tốt.
Chỉ là Lâm Tô Diệp kiên trì muốn con chăm chỉ học hành, còn oán trách anh không quản con nên anh chỉ đành quản.
Đợi kiểm tra xong bài tập về nhà, Tiết Minh Dực lại đọc bản kiểm điểm của Đại Quân.
Trí thức Cố quả thật dạy rất tốt, Đại Quân viết ra những nội dung chính, dùng từ chọn lọc và chuẩn xác, thái độ chân thành, hơn nữa không có một lỗi chính tả nào hết. Một đứa trẻ tám tuổi có thể viết được đến mức này đã lợi hại hơn rất nhiều người lớn từng tốt nghiệp tiểu học khác, Tiết Minh Dực gật đầu khen ngợi.
Còn Tiểu Lĩnh lại bận rộn rất lâu mới viết xong, chênh lệch với Đại Quân cực xa, nhưng lại tiến bộ hơn so với cậu bé trước đây không ít.
Tiết Minh Dực đọc xong lại đưa cho Lâm Tô Diệp kêu cô tự xem.
Lâm Tô Diệp liếc mắt nhìn thấy cũng tốt hơn trước đây rất nhiều, trái tim của người mẹ này rất được an ủi, xem, đốc thúc con có tác dụng rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-nu-chinh-quyet-dinh-doi-chong-cai-menh/chuong-113.html.]
Tiết Minh Dực nói với hai đứa trẻ: “Viết bản kiểm điểm không phải là trừng phạt mà là để các con nhận thức sâu sắc được tính nghiêm trọng của vấn đề, biết sai mà sửa, sau này gặp phải chuyện tương tự cũng biết nên ứng đối thế nào, biết chưa?”
Đại Quân gật đầu: “Con biết rồi ạ.”
Bản kiểm điểm của Tiểu Lĩnh là nhờ trí thức Cố moi hết tim phổi ra dạy cậu bé, cậu bé chỉ nhớ được một vài điểm cơ bản, nhưng vẫn mơ mơ hồ hô không hiểu thật sự, lại càng đừng nói là khắc sâu.
Tiết Minh Dực nhìn Tiểu Lĩnh: “Con thì sao?”
Tiểu Lĩnh do dự một chút, cố lấy dũng khí hỏi: “Cha ơi, con nói thật cha có thể đừng đánh con được không?”
Tiết Minh Dực: “Được.”
Tiểu Lĩnh lại lén nhìn Lâm Tô Diệp và bà Tiết, bàn tay nhỏ chắp sau lưng, vẻ mặt khẳng khái hy sinh vì việc nghĩa, dũng cảm bảo: “Bà nội con phạm lỗi, cha không dám phạt bà nên phạt hai đứa bọn con đúng không?”
Tiết Minh Dực: “…”
Bà Tiết hừ khẽ, than thở: “Cháu trai nói cũng có lý, đây là thiên vị! Vợ phạm lỗi nói một câu nhẹ nhàng cho xong, còn con chẳng làm gì cũng bị phạt.”
Đại Quân nhìn bà Tiết chằm chằm, bà nội, cháu xin bà đấy, đợi cha mẹ cháu đi rồi bà nói sau đi.
Bà Tiết còn muốn bênh vực cháu trai yếu thế, lại nghe thấy Lâm Tô Diệp nhỏ giọng nhắc nhở bà ta: “Mẹ, là mẹ phạm lỗi.”
Bà Tiết giật mình: “Ngày nào tôi cũng cho heo ăn với nấu cơm, tôi có lỗi gì hả? Lỗi của tôi là không đủ lợi hại, không khuất phục các cô à!”
TBC
Thấy bà ta vẫn còn đang hùng hổ đi tới ranh giới hãm hại cháu trai, Đại Quân quả quyết nói: “Bà nội, ngày mai cháu muốn ăn rau.”
Bà Tiết thích nhất là làm đồ ăn cho hai đứa cháu trai, vừa nghe thấy cháu trai muốn ăn, bà ta lập tức bị dời lực chú ý: “Bà nội đi làm cho các cháu ngay.”
Mùa đông khoai lang nấu chín thái thành miếng phơi khô, đến mùa xuân lại đem ra, thêm một chút cát sông rửa sạch vào nướng giòn, vừa thơm vừa ngọt, người lớn trẻ nhỏ đều thích ăn.
Thấy bà Tiết vội vàng đi xào rau, Đại Quân lén thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Lĩnh gãi đầu, vẫn còn hơi bối rối: “Mọi người làm gì vậy, vấn đề của con…”
Đại Quân nhấc chân đá Tiểu Lĩnh đứng bên trái phía sau mình một cái, ý bảo cậu bé im miệng, em không hiểu thì để anh nói cho em.