Xuyên Không Nữ Chính Quyết Định Đổi Chồng Cải Mệnh - Chương 124
Cập nhật lúc: 2024-11-02 07:53:19
Lượt xem: 7
Chương 124: Cha sắp biến mất
Về đến nhà, cha nói với mẹ vài câu sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Toa Toa lập tức đi dọn túi xách nhỏ của mình, móc lên cánh tay, đợi khi cha đeo túi lên lưng cô bé tới ôm chân cha, ngửa đầu nhìn anh.
Tiết Minh Dực cúi mắt nhìn cô bé, anh nhấc con gái nhỏ lên ôm: “Con gái, ba phải về bộ đội, con ở nhà nghe lời mẹ.”
Toa Toa trừng to mắt, về bộ đội?
Cha phải đi rồi!
Cha sắp biến mất!
Cô bé lại không có cha nữa!
Không được!
Đôi mắt to sáng ngời của cô bé dùng tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy ngấn đầy nước, từng giọt thật to nhỏ xuống tí tách, cái miệng nhỏ mím thành đường: “Ba ơi…”
Lâm Tô Diệp vội vàng an ủi cô bé: “Bé ngoan, qua vài ngày nữa cha sẽ về mà.”
Bây giờ Tiết Minh Dực trở về thì mùa gặt có khả năng sẽ không về nữa, nhưng năm nay kỳ nghỉ phép về thăm gia đình còn hơn một tháng nữa, phỏng chừng đến vụ thu hoạch mùa thu hoặc tết sẽ trở về.
Cô muốn ôm con gái xuống nhưng Toa Toa lại sống c.h.ế.t bám vào cổ cha khong buông, chỉ sợ buông ra cha sẽ biến mất.
Tiết Minh Dực có hơi bó tay chịu trói, trước đây mỗi lần về bộ đội, hai đứa con trai cũng không như vậy.
Từ khi gả cho Tiết Minh Dực, Lâm Tô Diệp đã biết tương lai sẽ đối mặt với rất nhiều lần chia ly, thậm chí còn là cách biệt sinh tử. Mới đầu cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý, biết đó là trách nhiệm của anh cho nên lần nào cũng cố thích ứng nhanh nhất có thể.
Trước đây mỗi lần anh sắp đi cô đều sẽ trốn phía sau mẹ chồng nhìn anh, cũng không đơn độc từ biệt anh, chỉ sợ người khác cảm thấy cô không có giác ngộ của một người vợ quân nhân, chỉ biết kéo chân chồng mình.
Nhưng lần này cũng không có người khác ở đây, hốc mắt của cô cay xè, trong lòng lại sinh ra một chút luyến tiếc.
Cô áp chế cảm xúc của mình, dịu dàng dỗ con gái: “Bé ngoan, chúng ta đi pha sữa đi.”
Đối với đứa trẻ không có gì là một bình sữa không thể giải quyết được.
TBC
Toa Toa mếu máo, nước mắt rơi như mưa nhưng cũng không khóc thành tiếng, cô bé lắc đầu: “Mẹ, ba.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-nu-chinh-quyet-dinh-doi-chong-cai-menh/chuong-124.html.]
Muốn ba ở nhà.
Lâm Tô Diệp biết tính cách của con gái, đành nói đạo lý cho cô bé hiểu: “Đó là công việc của ba, nhất định phải về, qua vài ngày nữa ba vẫn sẽ về nhà mà con.”
Toa Toa chớp mắt, hàng mi dài thấm ướt nước mắt, cô bé mím môi, buông Tiết Minh Dực ra để Lâm Tô Diệp ôm mình.
Cô bé ngoan ngoãn từ trên người Lâm Tô Diệp xuống dưới, cô bé cũng nặng rồi, mẹ không thể bế được nữa.
Tiết Minh Dực nhìn con gái rồi lại nhìn Lâm Tô Diệp, không quay người rời đi giống như ngày trước, cuối cùng anh ôm cô vào trong lòng thật chặt: “Nếu như không bận, qua đợt này anh sẽ về.”
Trước đây mỗi lần chia ly đều là anh luyến tiếc cô, cô lại vì ngại ngùng mà trốn tránh, nhưng lần này anh có thể nhìn ra được vẻ luyến tiếc trong mắt cô, trong lòng lại càng lưu luyến hơn.
Lâm Tô Diệp vâng một tiếng.
Tiết Minh Dực: “Ở nhà, không cần tiễn anh.”
Lâm Tô Diệp đồng ý.
Tiết Minh Dực cúi đầu hôn lên môi cô một cái: “Anh đi.”
Anh đeo túi hành lý lên lưng mình sải bước rời đi, Lâm Tô Diệp nắm bàn tay nhỏ của Toa Toa, chỉ nhìn thấy bóng người màu xanh lục rất thẳng tắp đó biến mất ở ngã rẽ.
Đột nhiên Toa Toa lớn tiếng gào: “Ba, con muốn ba, con muốn ba cơ!”
Cô bé giãy khỏi tay của Lâm Tô Diệp chạy ra đầu ngõ, Lâm Tô Diệp vội vàng đuổi theo cô bé.
Hai mẹ con đi đến đầu ngõ nhưng đã không còn thấy bóng dáng của cha đâu.
Lâm Tô Diệp ngồi xổm xuống, cười bảo con gái: “Đây là bé mít ướt ở đâu tới đây, Toa Toa xinh đẹp nhất, không khóc.”
Toa Toa dựa vào vai Lâm Tô Diệp: “Mẹ ơi, con muốn ba.”
Lâm Tô Diệp bế con gái lên đi vào trong nhà: “Ba hả, ba là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, ba phải canh giữ biên cương cho tổ quốc.”
Trước đây cô không biết nhưng trong mơ cô biết anh đã tham gia rất nhiều trận đánh tự vệ, năm bảy mươi chín còn bị thương nghiêm trọng, qua vài năm lại thăng chức thành thủ trưởng bắt đầu tọa trấn ở bộ chỉ huy.
Về đến nhà, Lâm Tô Diệp pha sữa cho Toa Toa, Toa Toa không hề vui vẻ một chút nào, cũng chẳng buồn đuổi theo kiến nữa mà ngồi ở nơi đó gục đầu vào ngón tay, chỏm lúa trên đầu cũng rũ xuống dưới.
Lâm Tô Diệp đặt cô bé lên giường đất, pha xong sữa cho con lại nặn giấy gói kẹo màu sắc rực rỡ cho cô bé chơi.
Cô giẫm máy khâu may quần áo một lúc, thấy sắc trời đã muộn mới đi nấu cơm.