Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Nữ Chính Quyết Định Đổi Chồng Cải Mệnh - Chương 158

Cập nhật lúc: 2024-11-02 21:44:37
Lượt xem: 14

Chương 158: Phạt ngồi chà quần áo

Sở dĩ anh cho Hồ Thành Hâm mượn tiền là vì anh cảm thấy tình chiến hữu càng đáng giá hơn số tiền đó, bây giờ Hồ Thành Hâm đi rồi hiển nhiên anh cũng sẽ không đòi nợ gia đình anh ta.

Về phần thư của Hồ Thành Hâm, anh cũng không cần thiết phải đọc nữa.

Vẫn chưa đến thời gian họp anh đuổi Tần Kiến Dân đi, dự định hồi âm thư nhà trước.

Ngày anh về nhà đó hai bé trai vừa gửi một lá thư đi, chiều hôm qua anh nhận được, buổi tối đọc ở ký túc xá nhưng chưa có cách nào hồi âm.

Lá thư này vừa liếc mắt nhìn thấy một đống dấu son môi đỏ thắm đó, thật sự mang tới cho anh một cơn chấn động lớn.

Vừa nhìn đã biết là trò của tiểu tử nghịch ngợm Tiểu Lĩnh đó bày ra rồi.

Đương nhiên, anh liếc mắt một cái đã tìm ra dấu son môi của vợ, phỏng chừng là bị ép ấn lên nên có hơi lệch, viền cũng không rõ ràng, không hoàn chỉnh. Cho dù là vậy, khi anh nhìn dấu son môi đỏ tươi có hơi mơ hồ đó trong n.g.ự.c vẫn nóng lên theo bản năng, buổi tối còn nằm mơ thấy cô.

Lần này nội dung không có gì đặc biệt, tiền cho mượn vẫn phải đòi về vì bà nội đau đầu.

Anh lại dùng ánh mắt âu yếm nhìn dấu son môi của vợ một lần, còn chưa đợi cầm bút viết thư thì Tần Kiến Dân lại tới gõ cửa.

Tiết Minh Dực lập tức nhét thư và dấu son môi vào trong thư, khóa lại trong ngăn kéo.

Trên đường đi họp, Tiết Minh Dực: “Cho tôi mượn năm đồng, lần sau phát tiền thưởng sẽ trả.”

Còn phát tiền lương và tiền trợ cấp sẽ không trả.

Tần Kiến Dân: “Lão Tiết, có phải cậu giở trò gì sau lưng vợ không đó?” Sao cứ đòi tiết miết vậy?

Tiết Minh Dực: “Vợ con cần.”

Tần Kiến Dân: “…”

Hiểu rồi, tôi đã nói vợ cậu là hổ cái mà, giọng nói mềm mại ngọt ngào nhưng tính cách thì như hổ cái, vừa nghĩ đến Tiết Minh Dực có khả năng phải ngồi xổm giặt quần áo, anh ta lại cảm thấy vô cùng thương cảm: “Tiền lương tháng này của tôi đều giữ lại, đặc biệt tiếp tế cho cậu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-nu-chinh-quyet-dinh-doi-chong-cai-menh/chuong-158.html.]

TBC

Lúc này phía sau có người đuổi tới, nhìn thấy hai người bọn họ mới vội vàng bảo: “Đoàn trưởng Tiết, cho tôi mượn hai đồng, ngày mai tôi trả anh.”

Tiết Minh Dực: “Không có.”

Tần Kiến Dân thở dài: “Đừng nhìn tôi, tôi cũng không có, tiền của tôi đều bị đoàn trưởng Tiết đặt trước rồi, bây giờ túi của hai chúng tôi còn sạch hơn cả mặt.”

Người đó nhìn hai người với vẻ nghi ngờ, sao hai người đàn ông hào phóng nhất bộ chỉ huy sư đoàn đột nhiên trở nên keo kiệt thế?

Tần Kiến Dân kêu anh ta đi tìm người khác hỏi xem.

Nhìn bóng lưng rời đi của người đó, Tần Kiến Dân vỗ vào vai Tiết Minh Dực: “Lão Tiết, tôi biết bây giờ cậu thiếu tiền. Yên tâm, trở về tôi sẽ đòi bọn họ trả hết toàn bộ số tiền mà họ đã nợ hai chúng rồi đều cho em dâu hết, tuyệt đối không để em dâu lại… tức giận nữa.”

Phạt cậu ngồi chà quần áo!

Tiết Minh Dực: “Cảm ơn.”

Tuy rằng bức tranh cây ngô đồng đó của Lâm Tô Diệp vẽ không hoàn thiện cũng không có bao nhiêu kỹ thuật đáng nói, nhưng vì phối màu hài hòa, bắt hình cũng chuẩn nên vẫn thu hút sự chú ý của mọi người.

Bà Tiết về nhà nhìn thấy cũng không hề keo kiệt mà khen cô một phen, dù sao trên tường quanh năm trơ trụi, cùng lắm cũng chỉ mua bức tranh em bé mập mạp và tranh trẻ em ngày tết của các lãnh tụ, còn tranh vẽ hoa cỏ đẹp như vậy lại chưa từng có.

Đợi Đại Quân và Tiểu Lĩnh về nhà nhìn thấy, trước mắt Đại Quân sáng ngời, tuy rằng Tiểu Lĩnh không có bao nhiêu thẩm mỹ nhưng cậu bé hoạt bát, trên trời dưới đất không có nơi nào mà cậu bé không thể khen khiến người vui vẻ.

“Mẹ, sau này mẹ cũng vẽ cho con một bức nha!” Tiểu Lĩnh hô qua cửa sổ.

Lâm Tô Diệp ở trong phòng giẫm máy may quần áo, âm thanh lạch cạch lạch cạch vang lên ảnh hưởng đến thính lực, cô thuận miệng đáp cho có lệ rồi lại chuyên tâm làm việc của mình.

Tiểu Lĩnh nói với bà Tiết: “Cháu phải đi cho đám người bà cả xem mới được.”

Cậu bé cầm bức tranh đó chạy ra ngoài, tìm người lớn và trẻ con quen biết gần đó khoe một phen. Tuy rằng Tiểu Lĩnh học hành chẳng ra làm sao nhưng khả năng xã giao của cậu bé xuất sắc, già trẻ lớn bé đều có thể giao lưu, chỉ chạy một vòng đã giúp Lâm Tô Diệp tuyên truyền miễn phí xong xuôi.

Những người quen biết đều biết Lâm Tô Diệp khéo tay, biết may vá, biết vẽ tranh, biết cắt giấy, tết nhất cũng có không ít người tới tìm cô cắt hình giấy.

Lần này bọn họ đều biết lãnh đạo trong huyện và trường học thưởng cho Lâm Tô Diệp một vài dụng cụ vẽ hiếm có, cô vẽ một bức tranh cây ngô đồng vô cùng xinh đẹp.

Loading...