Xuyên Không Nữ Chính Quyết Định Đổi Chồng Cải Mệnh - Chương 180
Cập nhật lúc: 2024-11-02 21:52:00
Lượt xem: 11
Chương 180. Em muốn thế nào
Chương 180: Em muốn thế nào
Lâm Tô Diệp nhìn mà nhướn mày, đòi tiền, nhất định phải tiếp tục đòi anh.
Trong tay chồng không thể có tiền để không, có tiền để không thì tiêu tiền như nước!
Thấy Lâm Uyển Tinh viết xong, Lâm Tô Diệp giả bộ nhìn không hiểu, trúc trắc đọc còn đọc sai hơn phân nửa: “Chị họ, chị đọc cho em đi.”
Ngược lại Lâm Uyển Tinh cũng không lừa cô, dựa theo những gì đã viết đọc cho cô nghe chỉ không có thời hạn trả tiền.
Cô ta cười lạnh trong lòng, suy cho cùng Lâm Tô Diệp cũng chỉ là một người phụ nữ nông thôn không có văn hóa, biết để cô ta viết giấy nợ mà lại không biết mấy thứ như thời hạn này, mười năm hai mươi năm tôi không trả cô có thể làm thế nào?
Cô ta cảm thấy mình thật sự không muốn quỵt nợ nhưng Lâm Tô Diệp gây sự như vậy khiến cô ta rất phản cảm.
Cô ta sợ Lâm Tô Diệp và bà Tiết tới bộ đội làm loạn cho nên phải về nói chuyện này với Tiết Minh Dực trước, anh biết chỗ khó của mình chắc chắn cũng không tiện ép mình trả tiền, vậy thì phải phụ trách giải quyết với người vợ và người mẹ khó chơi của anh.
Nếu như vậy, có trả tiền hay không và khi nào trả đều do mình quyết định.
Lâm Tô Diệp thấy cô ta ký tên điểm chỉ, lại gọi Lâm Uyển Lệ qua đây cũng ký tên điểm chỉ coi như người làm chứng.
Lâm Uyển Lệ ấn lên, viết rõ mình chỉ là người làm chứng chứ không giúp trả tiền.
Lâm Tô Diệp nhìn Lâm Uyển Tinh: “Chị họ, hay là chị trả cho em một chút trước đi, phần còn lại từ từ trả, chị xem hai đứa con lấy vợ còn sớm nhưng tiền trong nhà đều để làm của hồi môn cho cô út rồi.”
Trên người Lâm Uyển Tinh thật sự có đến năm mươi đồng tiền nhưng cô ta đi xe, về nhà mẹ đẻ cũng tốn không ít.
Cô ta nhìn Lâm Tô Diệp với vẻ khinh thường: “Đợi chị về gom năm mươi đồng trả em trước, năm sau gom cho em một trăm, như thế được chưa?”
Đợi cô ta về nói với Tiết Minh Dực, nói không chừng anh sẽ tức giận trách Lâm Tô Diệp đòi tiền.
Chồng mà, chính là như vậy, ở bên ngoài hào phóng, không tiện đòi tiền, nếu như người trong nhà đòi tiền anh còn tức giận ấy chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-nu-chinh-quyet-dinh-doi-chong-cai-menh/chuong-180.html.]
Cô ta tự cho rằng mình lương thiện, không muốn để hai vợ chồng Tiết Minh Dực cãi nhau nhưng Lâm Tô Diệp thật sự quá đáng quá rồi.
Cô ta cũng không gom một đồng tiền nào cho cô đâu!
Lâm Tô Diệp gật nhẹ đầu, nở nụ cười.
Cô vốn sinh ra cực kỳ xinh đẹp, từ nhỏ lại được cha mẹ nuông chiều, gả cho người ta cũng chưa từng chịu khổ, lớn lên lại duyên dáng đẹp đẽ, vừa rồi còn khóc khiến đuôi mắt quét ra một vệt hồng, khi cười như vậy lại khiến người cảm thấy trước mắt như có hoa nở.
Lâm Uyển Tinh cào móng tay vào lòng bàn tay mình: “Em thấy thế nào? Bây giờ trên người chị cũng không mang tiền.”
Lâm Tô Diệp nhẹ giọng bảo: “Không phải chị còn đeo một cái đồng hồ sao, chị cắm ở chỗ em đi, em đảm bảo sẽ không đụng vào, đợi khi nào chị trả xong tiền thì chuộc đồ về sau.”
Tôi cho phép cô trả từ từ mà chưa từng ép cô đập nồi bán sắt, nhưng cô còn phải mượn tiền sống qua ngày thì còn cần đồng hồ gì nữa?
Các cậu ấm từng thất bại đó còn phải bán cơ nghiệp của tổ tiên, cầm đỡ đồ đạc, cô thế chấp cái đồng hồ ở chỗ tôi cũng không sai chứ?
Tuy rằng trình độ văn hóa của cô thấp, kiến thức ít nhưng đạo lý này vẫn đã từng nghe qua, khi bà nội kể kịch cô đã được nghe không ít.
Lâm Uyển Tinh cứng họng, thật sự không ngờ Lâm Tô Diệp sẽ như thế!
TBC
Sao cô ta dám, sao cô ta dám đòi đồ của mình!
Vừa rồi giả vờ giả vịt khen đồng hồ của mình hóa ra là ở đó đợi mình à!
Chẳng trách mình không viết thời gian cô ta cũng không nói gì, đây là muốn lừa cái đồng hồ của mình.
Cô ta vô cùng đau lòng: “Em gái, cái đồng hồ này là anh rể em mua cho chị, là di vật anh ấy để lại cho chị…”
Lâm Tô Diệp vội bảo: “Ôi chao, chị đừng khóc, em không giành của chị, em chỉ nói đặt ở chỗ em, em giúp chị bảo quản, đợi qua hai năm chị gom tiền đủ lại chuộc về sau, đúng chứ?”
Bộ dáng của cô vô cùng độ lượng và hiểu lý lẽ, cười đến mức vô hại, tao nhã dịu dàng.
Tuy rằng mặc quần áo nông dân bình thường, kiểu tóc cũng rất bình thường nhưng cô lớn lên đẹp, lúc này đột nhiên có chút khí chất.
Lâm Uyển Tinh bất chợt cảm thấy trong cổ họng và mắt có một luồng khí huyết, biết mình sắp tức không chịu nổi nữa rồi, quá nghẹn uất, quá nhục nhã, nuốt không trôi cục tức này, tức đến phát hoảng.
Cô ta có hơi mất đi lý trí, lửa giận công tâm, buột miệng bảo: “Em muốn thế nào? Kêu chị đập nồi bán sắt, bán m.á.u bán con trai con gái đi trả tiền sao?”