Xuyên Không Nữ Chính Quyết Định Đổi Chồng Cải Mệnh - Chương 195
Cập nhật lúc: 2024-11-02 21:56:50
Lượt xem: 8
Chương 195. Chớ bi thương
Chương 195: Chớ bi thương
Bây giờ Lâm Tô Diệp quản lý tiền mà vẫn có người tới mượn tiền mình tiếp, bà ta trực tiếp nói con dâu quản lý nhà rồi, mình không có một cắc nào hết, muốn mượn tiền thì mượn Lâm Tô Diệp.
Đột nhiên bà ta muốn kêu những người thân bạn bè tốt đẹp từng ép buộc mình đó đều tới đòi tiền của Lâm Tô Diệp, xem Lâm Tô Diệp đá về thế nào, thuận tiện trút giận cho mình.
Bà ta nhìn bộ dáng mặt dày như cái thớt, lớn lên cũng không ưa nhìn đến thế mà cứ đòi lên sân diễn mỹ nhân ôm ngực, Lâm Đại Ngọc ho khan của của Tống Ái Hoa, thật khó coi c.h.ế.t đi được.
Bà ta cũng không đối xử với Tống Ái Hoa hiền hòa được như với con trai thứ ba, mà trực tiếp chửi một hồi.
Tống Ai Hoa bĩu môi, nói với vẻ quái gở: “Mẹ, mẹ ở nhà không có địa vị, không có tiếng nói chứ gì?”
TBC
Bà Tiết: “Không biết nói chuyện thì câm mồm giùm, sau khi cha cô mất, cái nhà này đều do tôi quyết định. Ngày nào chị hai cô cũng bưng bữa sáng đến đầu giường tôi, buổi tối còn phải nấu nước rửa chân cho tôi, tôi kêu cô ta chăm chỉ học hành, cô ta cũng không dám trốn học.”
Tống Ái Hoa bĩu môi chẳng tin: “Mẹ có tiếng nói thế vậy sao không nỡ cho con vài đồng tiền? Thật đúng là nhỏ nhen, thiên vị!”
Thấy cô ta đã đòi tiền mình còn giở giọng đại gia ra, bà Tiết nổi cáu.
Tôi trợ cấp cho con trai bánh mì đen là vì sợ hai vợ chồng cô đói c.h.ế.t sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh tốt đẹp mà chủ nghĩa cộng sản xây dựng, cô thật sự nghĩ tôi thương cô hả?
Bà ta học theo bộ dáng của Lâm Tô Diệp khi đòi nợ Lâm Uyển Tinh, dáng vẻ ngông nghênh lớn tiếng nói: “Vợ thằng ba, thằng ba lấy mười đồng tiền đó là đi cho cha cô chứ gì? Cô mau đòi về trả tôi ngay, để chị hai của cô biết thì cô nếm mùi đau khổ đấy.”
Tôi không trị được cô ta còn không trị được cô chắc?
Tống Ái Hoa vốn tới để đòi tiền nhưng ai ngờ mẹ chồng lại đòi nợ mình, cô ta vội vàng nói đau bụng.
Bà Tiết: “Cô mang thai cũng ba tháng rồi sao bụng vẫn chưa thấy to lên thế?”
Tống Ái Hoa: “Mẹ, con phải đi nhà xí đây.” Rồi cô ta chạy trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-nu-chinh-quyet-dinh-doi-chong-cai-menh/chuong-195.html.]
Cô ta chỉ biết bà mẹ chồng này của mình quen giả bộ, giả hạnh phúc với anh em cháu trai ở nhà mẹ đẻ, giả bộ sống tốt, làm người hào phóng với các chị em dâu, giả bộ thương yêu con trai nhưng lại khắc nghiệt với con dâu nhất.
Sao bà ta không đi đòi tiền anh ba ấy, rõ ràng là tiền anh ba cầm lại cứ nhất định đi đòi mình?
Còn không phải thích ra vẻ mẹ chồng, bắt nạt một đứa con dâu như mình hay sao?
Lâm Tô Diệp mang thai mẹ chồng cho cô ta ăn trứng gà, còn mình mang thai lại không cho ăn?
Đây không phải là thiên vị thì là gì?
Tống Ái Hoa rất ngưỡng mộ, ngược lại không dám làm gì Lâm Tô Diệp, cô ta biết cãi nhau với Lâm Tô Diệp cũng không có một tí lợi ích nào.
Trước đây chỉ cần cô ta cãi nhau với Lâm Tô Diệp, cha chồng sẽ mắng anh ba, mẹ chồng cũng mắng cô ta mắt mọc đỉnh đầu, chị cả lại càng mắng cô ta là đồ yêu tinh phá hoại gia đình kêu cô ta im mồm.
Anh ba toàn nói cả gia đình còn muốn được thơm lây với anh hai, kêu cô ta nhường chị dâu một chút.
Làm như cô ta bắt nạt Lâm Tô Diệp chính là tội nhân cực ác vậy.
Hừ, còn không phải vì muốn nịnh nọt Tiết Minh Dực để tiêu tiền của anh hay sao?
Cô ta cũng chẳng thèm! Cũng không muốn nịnh bợ bọn họ để chịu cục tức này!
Ngày trước Lâm Tô Diệp ăn trứng gà trong nhà, bây giờ cô ta mang thai cũng phải được ăn, mẹ chồng không cho thì cô ta làm loạn.
Về đến nhà, anh ba Tiết đã đi làm, cô ta ở nhà vắt óc suy nghĩ xem làm thế nào để gây sự với mẹ chồng mới có thể ăn được trứng gà và mì lương thực tinh.
…
Tại bộ chỉ huy quân khu nào đó.
Lại nói đến Lâm Uyển Tinh rời khỏi Tiết Gia Đồn, một đường ngồi xe khách trước sau đổi thành tàu hỏa rồi lại bắt xe hơi, di chuyển vài ngày mới về được đến nhà.
Cô ta vừa mệt mỏi vừa khuất nhục, về đến nhà đã ngã bệnh, dọa hai đứa con sợ không nhẹ, con trai lớn vội vàng đi mời quân y tới khám bệnh cho cô ta.
Quân y Trần kiểm tra cho cô ta một chút, trấn an bảo: “Không phải bệnh gì lớn, chỉ là quá mệt thôi, phải nghỉ ngơi nhiều hơn, chớ có bi thương quá độ.”