Xuyên Không Nữ Chính Quyết Định Đổi Chồng Cải Mệnh - Chương 199
Cập nhật lúc: 2024-11-02 21:58:57
Lượt xem: 7
Chương 199. Khôn lỏi 4
Chương 199: Khôn lỏi 4
Tiết Minh Dực ý bảo cậu ta giúp rót nước rồi lại thu dọn văn phòng một chút, khi anh không ở đây văn phòng toàn khóa, người không có phận sự chớ tiến vào, lúc này vừa về cần phải dọn dẹp một chút.
Anh tìm một người tới ở cùng sẽ không phải cô nam quả nữ ở riêng trong phòng, tránh cho có hiểu lầm gì đó.
Bàn trà bên đó cách quá gần, Tiết Minh Dực dựa vào bàn làm việc ở bên này, ý bảo Lâm Uyển Tinh tiếp tục.
Lâm Uyển Tinh khẩn trương đến mức cổ họng có hơi khô, cô ta uống một hớp trà, liếc mắt nhìn Tiểu Thẩm với vẻ cảnh cáo, hy vọng cậu ta ra ngoài.
Tiểu Thẩm chỉ coi như không nhận được tín hiệu của cô ta, tiếp tục nhẹ tay nhẹ chân làm việc.
Lâm Uyển Tinh: “Em Tô Diệp rất khỏe, ở nhà vẽ tranh, học hành.”
Nghe cô ta nói đến Lâm Tô Diệp, vẻ mặt lạnh lùng của Lâm Tô Diệp mang theo ba phần nhu hòa, theo bản năng miết lá thư trên bàn.
Lâm Uyển Tinh: “Cô ấy nói mình có thai rồi, còn…”
Không đợi nói xong đột nhiên cô ta cảm giác được ánh mắt lạnh lùng của Tiết Minh Dực, cảm giác áp lực lớn mạnh này khiến cô ta dừng lại câu chuyện, nhìn về phía anh với vẻ hơi hoang mang, không rõ mình đã nói gì sai.
Tiết Minh Dực nhướn mày: “Mang thai?”
Vợ anh đúng thật là… đồ lừa đảo!
Không hiểu sao trong n.g.ự.c anh nóng lên, rất muốn kêu cô đứng trước mặt mình nhìn vào mắt anh và nói mấy chữ “em có thai rồi” này.
Lâm Uyển Tinh: “Là em Tô Diệp tự nói, tuy rằng tôi và cô ấy là chị em họ nhưng từ nhỏ đã không gặp nhau…”
Tiết Minh Dực ngắt lời cô ta: “Vợ tôi có thư nhờ cô chuyển không?”
Lâm Uyển Tinh qua đây lải nhải hết nửa ngày không có trọng điểm, bây giờ nói đến Lâm Tô Diệp, Tiết Minh Dực nghĩ có khả năng là vợ có chuyện nhờ cô ta nói, nhưng trong tay còn cầm một lá thư nữa, thế này có hơi kỳ lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-nu-chinh-quyet-dinh-doi-chong-cai-menh/chuong-199.html.]
Lâm Uyển Tinh lắc đầu: “Không có, cô ấy… cô ấy nói với tôi vài thứ được mất… nói trong nhà khó khăn muốn xây phòng mà không có tiền, còn nói cô út cần chuẩn bị của hồi môn, tôi…”
Ngón tay thon dài của Tiết Minh Dực vô thức mân mê lá thư.
Tiểu Thẩm ở trong văn phòng nhẹ nhàng dọn dẹp, không dám thở mạnh chút nào, cậu ta nghĩ có phải mình nên tạm thời rời đi hay không? Cảm giác hình như Lâm Uyển Tinh có lời không tiện nói?
Anh ta lén nhìn Tiết Minh Dực, nhỏ giọng ý bảo dọn xong rồi, muốn rời đi.
Tiết Minh Dực: “Cậu rất bận?”
Tiểu Thẩm lắc đầu.
Tiết Minh Dực lấy một quyển lý luận quân sự hiện đại nhét cho cậu ta, kêu cậu ta ngồi một bên đọc.
TBC
Tiểu Thẩm: “!” Đây là có ý gì? Lẽ nào đoàn trưởng Tiết cứ nhất định điều mình vào đoàn của anh ấy sao?
Tiết Minh Dực ra hiệu cho Lâm Uyển Tinh tiếp tục nói.
Trong nhà chuyện xây nhà đương nhiên anh biết, lúc đầu anh kiến nghị xây quây thành tứ hợp viện nhưng vợ và cha không đồng ý, nói không cần nhiều như vậy.
Sau này anh về nhà nghe mẹ nhắc mãi, cha và Lâm Tô Diệp là sợ vợ chồng thằng ba qua đây ở cho nên không chịu xây thêm, thà rằng tích tiền còn hơn.
Lâm Uyển Tinh ngồi ở đó rất lúng túng, cô ta không ngờ Tiết Minh Dực lại tránh né mình đến mức này.
Trước đây sau khi cô ta và Hồ Thành Hâm kết hôn, hai vợ chồng có mời các chiến hữu của anh ta đến ăn cơm, Tiết Minh Dực cũng vô cùng tránh hiềm nghi, ăn xong thì đi, ở bên ngoài nhìn thấy cô ta cũng chỉ gật đầu chào hỏi rồi quay người đi ngay. Mới đầu cô ta cho rằng Tiết Minh Dực không vui, có ý kiến với cô ta, sau này lại nghi ngờ có phải anh có ý với mình hay không, cho nên mới luôn tránh mình.
Nếu như trong lòng trong sáng vô tư vậy tại sao phải trốn cô ta?
Lúc này mình qua đây nói chuyện, anh lại gọi Tiểu Thẩm qua, cô ta muốn chuyện của Lâm Tô Diệp cũng không tiện mở miệng.
Cô ta nhìn Tiểu Thẩm muốn Tiết Minh Dực cho cậu ta đi, nhưng Tiết Minh Dực rõ ràng không có ý này.
Trong lòng cô ta tức giận, nếu anh đã không sợ mất mặt vậy tôi có gì phải sợ? Đến khi đó đừng nói tôi không nể tình với anh.
Cô ta nói: “Em Tô Diệp khóc rất khổ sở, nói nghèo không có tiền.” Cô ta trộm nhìn ánh mắt của Tiết Minh Dực, đàn ông bình thường cần mặt mũi, không thể tha thứ cho việc vợ than nghèo kể khổ với người khác, vì như vậy chính là chỉ trích chồng mình vô dụng với người ngoài.
Tiết Minh Dực đứng bên cạnh bàn làm việc, ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ chiếu nghiêng lên nửa gương mặt của anh khiến gương mặt tuấn tú của anh một bên ấm áp một bên lạnh lùng, Lâm Uyển Tinh không nhìn ra được anh có tức giận hay không.