Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Nữ Chính Quyết Định Đổi Chồng Cải Mệnh - Chương 273

Cập nhật lúc: 2024-11-04 09:03:12
Lượt xem: 5

Chương 273: Đại danh của cô ấy như sấm dậy bên tai

Đừng nói Cố Mạnh Chiêu đã từng cứu mẹ chồng mà chỉ đơn giản là dạy hai bé trai học, có cho nhiều hơn Lâm Tô Diệp cũng bằng lòng.

Hiển nhiên Cố Mạnh Chiêu không chịu, liên tục từ chối.

Lâm Tô Diệp: “Trí thức Cố, cứ coi như cho cậu mượn đi, đợi cha mẹ cậu trở về dạy học được phát tiền lương cậu lại trả cho chúng tôi sau.”

Cố Mạnh Chiêu nhìn cô với vẻ ngạc nhiên: “Chị dâu?”

Có phải cô đã biết gì đó không? Lẽ nào đoàn trưởng Tiết đã nói gì? Cha mẹ anh ta thật sự sẽ được sửa lại án sai sao?

Bây giờ rất nhiều cán bộ và phần tử trí thức đều đã về vị trí công tác, có vài người đã được gỡ tội, có vài người tuy rằng vẫn còn bị chụp mũ nhưng không có ngoại lệ tiền lương trong mười mấy năm quá khứ đều sẽ được phát lại bổ sung, đó chính là một khoản tiền lớn.

Nhưng bây giờ cha mẹ anh ta vẫn chưa có động tĩnh gì cả, bọn họ đã không ôm hy vọng gì nữa, anh ta cũng có chút không chịu được.

Bây giờ nghe Lâm Tô Diệp nói như vậy, trong lòng anh ta sinh ra một chút hy vọng nhỏ.

Lâm Tô Diệp chỉ muốn cho Cố Mạnh Chiêu một chút hy vọng, cô không nói rõ mà để cho anh ta tự mình đoán, anh ta cũng là một người cẩn thận hiển nhiên sẽ không nói lung tung.

Con người mà, có hy vọng mới có sức, mới có thể kiên trì mà đi tiếp.

Quả nhiên trong mắt Cố Mạnh Chiêu đã có tia sáng hơn, rất vui vẻ nhận tiền và phiếu, chỉ cần cha mẹ được sửa lại án sai, trong nhà có đủ tiền sẽ biếu lại người ta.

Bên ngoài trời đã tối, Lâm Tô Diệp kêu cô út tiễn trí thức Cố về.

Ở Đại Dương Loan cô út là người an toàn nhất, không ai dám làm gì cô ấy nhưng trí thức Cố thì chưa chắc. Huống chi trí thức Cố còn mang theo tiền và phiếu lương.

Cô út: “Trí thức Cố, em đạp xe lai anh về.”

Cố Mạnh Chiêu đỏ mặt vội vàng nói không cần, gần như vậy anh ta chớp mắt cái cũng về được đến nơi.

Cô út: “Được rồi, đàn ông đàn ang đừng xấu hổ, có gì phải xấu hổ, lên xe.”

Dáng người của cô út cao tận một mét bảy ba, cô ấy đạp xe đạp Đại Giang hai tám hiệu Phượng Hoàng cũng có thể chống chân dưới đất, ý bảo Cố Mạnh Chiêu lên xe.

Cố Mạnh Chiêu hơi do dự rồi vẫn ngồi lên, không biết tại sao lại có một loại cảm giác… rất lạ lùng, không nói ra được chính là rất kỳ diệu.

Người ta toàn là nữ ngồi trên yên sau xe đạp của nam, nhưng anh ta lại ngồi trên yên sau xe đạp của một nữ thanh niên.

Đến điểm thanh niên trí thức, Cố Mạnh Chiêu nói tạm biệt cô út, muốn nhìn cô ấy rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-nu-chinh-quyet-dinh-doi-chong-cai-menh/chuong-273.html.]

Vừa vặn trí thức cùng phòng là Tào Chí Đức gọi: “Cố Mạnh Chiêu, cậu đi đâu mà giờ mới về? Hôm nay là cậu gánh nước, trong lu cạn hết rồi.”

Cố Mạnh Chiêu: “Sáng tôi đã gánh rồi mà.”

TBC

Tào Chí Đức: “Cũng đã một ngày rồi còn gì, không phải đã dùng hết nước rồi sao?”

Anh ta đã giặt quần áo còn tắm rửa, nào còn nước đâu?

Cố Mạnh Chiêu: “Tôi đi gánh ngay đây.”

Bọn họ có hai lu nước, trong phòng có một lu nhỏ dùng để uống, bên ngoài có một lu to dùng để tắm và giặt quần áo, đều là nước sông.

Anh ta cho rằng cô út đã đi nên mới đi tới bên cạnh sông gánh nước.

Vì có người luôn xách nước tưới nước, nên bên đê có hơi trơn, Cố Mạnh Chiêu gánh hai thùng nước đi lên dưới chân trượt một cái suýt chút nữa thì ngã.

Một người túm cánh tay anh ta, giúp anh ta đứng vững cơ thể.

Cố Mạnh Chiêu ngạc nhiên hỏi: “Minh Xuân, sao em vẫn chưa đi?”

Cô út: “Vốn định đi rồi nhưng không phải thấy anh xách nước sao?”

Cô ấy thuận tay giành lấy hai thùng nước trong tay Cố Mạnh Chiêu, xách đến điểm thanh niên trí thức.

Cố Mạnh Chiêu nhìn hai bàn tay trống trơn của mình, có hơi kinh ngạc vì sức cô ấy lớn thật, vậy mà lại giành qua xách như vậy, anh ta cũng không thể phản khác một chút nào!

Thế này quá đả kích người rồi!

Cô út đổ nước vào trong lu, nói với Tào Chí Đức: “Sau này dùng nước thì tự mình gánh, đừng đợi người ta hầu hạ.”

Tào Chí Đức: “Ôi, cô nói chuyện kiểu gì thế, chúng tôi có phân công luân phiên gánh nước đấy nhé.”

Chẳng qua khi anh ta gánh nước hoặc là có chuyện kêu Cố Mạnh Chiêu giúp, hoặc là gánh hai nửa thùng nước qua loa một chút, Cố Mạnh Chiêu người ta cũng không tính toán những chuyện này.

Cô út đổ nước vào trong lu: “Tôi nói chuyện như vậy đấy. Trí thức Cố từng cứu mẹ tôi, chuyện của anh ấy chính là chuyện của tôi, nếu như ai bắt nạt anh ấy cẩn thận nắm đ.ấ.m của Tiết Minh Xuân tôi!”

Tiết Minh Xuân!

Tào Chí Đức giật nảy mình.

Mẹ ơi ở Đại Dương Loan này có ai không biết Tiết Minh Xuân chắc chắn là tai điếc mắt mù rồi.

Đại danh của cô ấy như sấm dậy bên tai.

Loading...