Xuyên Không Nữ Chính Quyết Định Đổi Chồng Cải Mệnh - Chương 357
Cập nhật lúc: 2024-11-04 16:11:18
Lượt xem: 4
Chương 357: Hai bé trai kiểm điểm xong 3
Chủ nhiệm Cao cũng biết, đối với bọn họ cũng là vừa đánh vừa xoa.
Chủ nhiệm Cao: “Sao mặt mũi cậu lại lớn như vậy, vì cậu mà bộ chỉ huy sư đoàn cho một tuyên truyền viên chuyển ngành sao?”
Vương Phúc Thuận: “Vậy còn không phải là… cãi nhau, ầm ĩ đến làm trò cười, thật sự khó coi sao?”
Chủ nhiệm Cao cười lạnh: “Bây giờ mới biết khó coi sao? Lúc đầu đầu óc cậu bị úng nước sao? Vậy tôi hỏi cậu, cậu và cô ta có gì?”
Vương Phúc Thuận lập tức xua tay: “Không, không có gì cả! Tôi xin thề với lãnh tụ vĩ đại!”
TBC
Chỉ cần thề với lãnh tụ vĩ đại chính là lời thề nặng nhất và thật nhất, không ai có thể nói dối, nói dối sẽ thật sự bị người khinh thường.
Chủ nhiệm Cao: “Nếu đã không có vậy một mình cậu làm cái gì? Sao tôi không nhìn ra được cậu đã từng này tuổi rồi còn biến thành thanh niên choai choai vậy nhỉ?”
Vương Phúc Thuận không nói gì, đuối lý chột dạ.
Chủ nhiệm Cao: “Mấy ngày này kiểm điểm bản thân thế nào rồi?”
Vương Phúc Thuận vẫn có hơi buồn bực, cảm thấy mình không sai: “Chủ nhiệm, ông nói đi, tôi đồng cảm với chiến hữu, nào có không biết xấu hổ duỗi tay nhận số tiền này? Vợ tôi không hiểu chuyện trong mắt toàn là tiền, chỉ biết làm loạn."
Sắc mặt của chủ nhiệm Cao lập tức lạnh đi, rất nghiêm túc phê bình anh ta: “Vương Phúc Thuận, cậu không cần coi thường vợ mình, tuy cô ấy không có văn hóa nhưng cống hiến mà cô ấy làm ra cũng không nhỏ hơn cậu. Nếu như không có cô ấy cậu còn có thể chuyên tâm vào công việc được sao? Còn nữa, cô ấy còn ở trang trại chăn heo cho heo ăn thì sao, cũng không hề dựa vào cậu nuôi, ngược lại cùng cậu nuôi gia đình nuôi con, sao cậu còn không biết đủ nữa?”
Vương Phúc Thuận thấy chủ nhiệm Cao nổi giận cũng không nói gì nữa, nhưng vẫn không phục như cũ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-nu-chinh-quyet-dinh-doi-chong-cai-menh/chuong-357.html.]
Ngược lại không phải anh ta nói Lưu Phụng Mai dựa vào anh ta nuôi, không lao động cũng đã làm sao, anh ta chỉ cảm thấy tư tưởng giác ngộ của cô ta quá thấp, không lương thiện, làm mất mặt mình.
Chủ nhiệm Cao: “Chuyện này lúc đầu là cậu không sai, đồng chí Lưu Phụng Mai cũng không hề sai. Tư tưởng giác ngộ của vợ cậu thấp thì có thể từ từ hướng dẫn tác động, cần gì hở tí là cãi nhau? Sẽ ảnh hưởng tốt được sao? Còn nữa, cô ấy cãi cũng chỉ là vì cậu cho tiền. Sau này cậu thật sự không làm đến đến mức cố hết sức tránh tị hiềm, qua lại quá thân thiết với đồng chí Lâm Uyển Tinh.”
Vương Phúc Thuận lại kêu oan: “Chủ nhiệm Cao, tôi không có! Là đồng chí Lâm Uyển Tinh có khó khăn mời tôi giúp vài lần, còn có hai lần là cô ấy tìm người khác giúp, người ta không giúp tôi vừa vặn…”
“Sao cậu lại vừa vặn nhiều như thế?” Sắc mặt của chủ nhiệm Cao càng ngày càng nghiêm túc và lạnh lùng: “Ban hậu cầu nhiều đồng chí như vậy cần một tham mưu tác chiến như cậu đi giúp đỡ sao? Đầu óc đâu? Cậu cho rằng cuộc sống dễ dàng như vậy sao? Ba người phụ nữ hợp thành cái chợ, hai người phụ nữ và một người đàn ông sẽ bùng nổ chiến tranh, cậu là tham mưu lại chưa từng tham mưu rõ ràng chân tướng trận chiến này sao?”
Vương Phúc Thuận chậm rãi cúi đầu.
Anh ta là đồng cảm đối với Lâm Uyển Tinh đương nhiên cũng không thiếu phần hảo cảm, nhưng anh ta không làm gì cả, đồng chí Lâm Uyển Tinh người ta cũng không làm gì cả, chỉ là mời anh ta giúp mà thôi.
Cô ta là một người phụ nữ yếu đuối, mấy việc như chuyển than hòn, sửa trục cửa, cửa sổ này còn không phải tìm đàn ông để giúp hay sao?
Thân là chiến hữu giúp đỡ nhau có gì là sai sao?
Anh ta vẫn cảm thấy vợ mình không nói lý, nghe gió chính là mưa, còn cả vợ đoàn trưởng Tiết cũng vậy, quấn riết không chịu buông.
Con người đoàn trưởng Tiết chỗ nào cũng tốt lại chiều vợ, sợ vợ như vậy.
Nhìn thấy anh ta không nói chuyện, giọng nói của chủ nhiệm Cao trở nên ôn hòa hơn, lời nói thấm thía: “Vương Phúc Thuận, làm đàn ông phải có trách nhiệm, cũng phải có lương tâm, đúng không? Cho dù mình tiến đến bậc nào, vợ có không ra thể thống đến đâu cũng là người ngang sức ngang tài với mình ngày trước, chúng ta không thể vì người ta đã vất vả trả giá để mình tiến lên mà mình lại ghét bỏ người ta được?”
Vương Phúc Thuận không cãi lại, trong lòng lại nghĩ trước đây vợ đoàn trưởng Tiết người ta cũng không được, nhưng bây giờ còn học chữ, vẽ tranh, biết tiến bộ.
Lưu Phụng Mai chỉ biết cho heo ăn, nhìn chằm chằm xem anh ta tiêu tiền thế nào, qua lại thân thiết với đồng chí nữ nào.
Cô ta không thể tới bộ an ninh quốc phòng bắt đặc vụ thật đúng là nhân tài không được coi trọng!