Xuyên Không Nữ Chính Quyết Định Đổi Chồng Cải Mệnh - Chương 370
Cập nhật lúc: 2024-11-05 05:03:31
Lượt xem: 3
Chương 370: Phục
Có tiểu tử trẻ tuổi nhìn thấy, nghĩ rằng bên trong phỏng chừng đều là quần áo đệm chăn, chắc hẳn rất nhẹ.
Đợi đám người Lâm Tô Diệp vào nhà ga rộng rãi, có tiểu tử muốn thử gánh đồ của cô út.
Cô út trực tiếp đưa đòn gánh cho, đòn gánh này cũng không phải loại dùng để gánh nước ở nông thôn, mà là chất gỗ đặc biệt, chịu được lực vô cùng nặng cho nên mới có thể gánh đi được.
Tiểu tử nhìn qua, không nhận mà đi xách một cái túi to trong đó.
Được lắm!
Suýt chút nữa đè gãy cổ anh ta rồi!
Phục rồi.
Lâm Tô Diệp dẫn Toa Toa và bà Tiết đi tìm ghế ngồi, lại lấy bình nước rót nước cho Toa Toa uống, cầm trứng gà cho các con ăn.
Tiểu Lĩnh không ngồi yên được, cậu bé cầm bình nước: “Mẹ, con đi lấy nước cho mọi người.”
Bà Tiết: “Bà đi với cháu, cũng không thể một mình chạy lung tung được, bên ngoài nhiều người xấu lắm.”
Tiểu Lĩnh vung ná thun của mình: “Ai dám bắt cháu?”
Cháu chỉ có ba đồng tiền nợ chứ trên người không còn một xu nào cả!
TBC
Bà Tiết: “Không phải trộm mà là bắt cóc.”
Cho dù là thời đại nào và bất kể quản lý có nghiêm khắc đến đâu, vẫn luôn có một vài người muốn lừa bán phụ nữ và bắt cóc trẻ con.
Lâm Tô Diệp đút cho Toa Toa một quả trứng gà, nhìn thấy cô út đứng ở đó mới gọi cô ấy qua ăn: “Minh Xuân, em ngồi nghỉ một lúc đi.”
Cô út: “Chị dâu, em ngồi không nổi, đứng thoải mái hơn.”
Lâm Tô Diệp: “Được.”
Bản thân cô có thể ngồi thì không đứng, có thể nằm sẽ không ngồi, không thể trải nghiệm được cảm giác của người hiếu động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-nu-chinh-quyet-dinh-doi-chong-cai-menh/chuong-370.html.]
Hai người cô út và Tiểu Lĩnh này hình như không biết mệt.
Lúc này đột nhiên Toa Toa nổi lên hứng thú, chỉ về một phía: “Mẹ mẹ, mẹ mẹ.”
Lâm Tô Diệp thuận theo hướng ngón tay của cô bé nhìn qua cũng không khỏi sững sờ, ôi chao, cũng thật trùng hợp, bên đó cũng có vài người mặc quân trang xanh đi qua đây, người dẫn đầu là một phụ nữ, dáng người tương tự với cô, lớn lên cũng trắng trẻo xinh đẹp, khí chất còn sắc bén và già dặn hơn mình, trông giống nữ cán bộ.
Trong lòng sĩ quan xinh đẹp đó cũng ôm một bé gái ba bốn tuổi, bé gái cũng mặc quân trang nhỏ lớn lên trắng như tuyết, ngoại trừ ngũ quan có sự khác biệt ra thì rất giống Toa Toa.
Bên cạnh sĩ quan còn có một bà cụ, cũng mặc quân trang hơi rộng một chút, trong tay bà cụ dẫn hai bé trai.
Đứa hơi thấp một chút thoạt nhìn tám, chín tuổi, lớn lên trắng trẻo xinh đẹp mang theo vẻ kiêu ngạo không phù hợp với độ tuổi của mình, thái độ không coi ai ra gì.
Nếu như hơi ôn hòa khiêm tốn một chút cũng khá giống Đại Quân.
Đứa hơi cao hơn lại cũng là một tiểu tử da ngăm đen, chỉ là không đẹp trai bằng Tiểu Lĩnh, bộ dáng cũng khác hẳn với bé trai trắng trẻo bên cạnh, nhưng cũng xén đầu đinh, phơi nắng đến mức gương mặt còn ngăm đen thành hai màu hơn cả Tiểu Lĩnh, thật sự khiến Lâm Tô Diệp vui vẻ.
Thế này còn chưa tính là gì, trong nhóm người bọn họ cũng có một nữ thanh niên mặc quân trang xanh khoảng chừng hai mươi tuổi, chỉ là không hiên ngang mạnh mẽ được như cô út, trông không giống lính nữ mà lại càng giống như người ở quê lên tỉnh, ánh mắt mang theo chút sợ hãi.
Rõ ràng là khí chất của sĩ quan nữ đó càng thêm nổi trội hơn, tự mang theo vẻ sắc bén, ánh mắt của cô ta vừa liếc đã khóa chặt vào mấy người Lâm Tô Diệp, cũng sững sờ.
Lâm Tô Diệp nở nụ cười với cô ta, sĩ quan nữ cũng hơi gật đầu với cô.
Cô ta quay đầu nói vài câu, sau đó dẫn cả gia đình đi tới ghế trống phía sau ngồi.
Toa Toa ngồi bên cạnh Lâm Tô Diệp, đứng dậy thò đầu nghiêng người nhìn bé gái đó, mà bé gái ngồi đối diện ở trong lòng sĩ quan nữ đó cũng quay người thò đầu nhìn cô bé.
Hai bé gái đều cười khanh khách, vẫy tay với nhau.
Đại Quân vẫn luôn đọc sách, cũng không có cảm giác gì.
Bên đó Tiểu Lĩnh và bà Tiết đã lấy nước về, thuận tiện còn đi dạo, cảm giác Hồng Thành còn lớn hơn tỉnh thành của bọn họ, tuy rằng cậu bé không có căn cứ mà chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi.
Dạo vài phút, hai người bọn họ đi về.
Tiểu Lĩnh chạy đằng trước, bà Tiết đi không nhanh chỉ có thể theo phía sau.
Tiểu Lĩnh nhìn thấy một mảng màu xanh biếc thì đi qua, vừa đặt m.ô.n.g đã ngồi xuống bên cạnh tiểu tử trắng trẻo, thuận tay nhét bình nước cho nó: “Uống nước đi, em đựng vừa vặn, không nóng đâu.”
Tiểu tử da trắng trừng to mắt, tầm nhìn dọc theo bình nước rơi lên mặt Tiểu Lĩnh, kéo khóe miệng mang bộ dáng nổi nóng, giọng nói rất to: “Mày là ai! Không nhận ra người sao?"