Xuyên Không Nữ Chính Quyết Định Đổi Chồng Cải Mệnh - Chương 418
Cập nhật lúc: 2024-11-05 13:30:03
Lượt xem: 3
Chương 418: Trên giường quá ồn
Toa Toa nhướn mày, nhìn trái nhìn phải, thấy Đại Quân đang ở bên đó đọc sách, cô bé rời khỏi cái ôm của ông ngoại đi tìm Đại Quân đòi ôm.
Trên giường quá ồn!
Đại Quân bế cô bé lên, cùng cô bé đọc sách của mình.
Toa Toa vốn không biết nhiều chữ đến vậy, nhưng cô bé làm như thật, giống như nhìn hiểu cùng Đại Quân đọc từng trang.
Trong nhà bô bô tiếng đọc sách trực tiếp vang vọng trong ngõ nhỏ, bên ngoài có người đi qua còn ở cửa lớn tiếng cười bảo: “Ôi chao, xem ra nông nhàn không bận đến vậy, còn rảnh rỗi ở nhà dạy con học.”
Một người khác cười đáp: “Cũng không chắc đâu nha? Dù sao chú của chúng ta cũng là người có văn hóa, trong túi áo người ta cũng cắm hai cái bút máy cơ mà, ha ha.”
“Tôi cược, cái bút máy đó chắc chắn hỏng rồi, không ra mực được nữa.”
Nụ cười của cha Lâm hơi dừng lại, sắc mặt lại vẫn như thường, cùng đám trẻ đọc tiếp dường như hoàn toàn không để ý đến người ta nói gì.
Châu Kim Tỏa lại nổi nóng, muốn đi qua xách người qua dạy dỗ một trận: “Nghe cái giọng này đúng là thằng mất dạy trị an Lưu đó rồi! Thằng chó này đi khắp nơi sỉ nhục anh, muốn tính toán với nó thì nó chỉ biết nhe răng chó nói đùa. Đừng tưởng thật, em nhất định phải chửi nó một trận ra bã cho nó thành thật mới được.”
Cha Lâm kéo bà ấy: “Em tức giận cái gì, anh vốn chỉ cắm vào cho đẹp thôi.”
Châu Kim Tỏa: “Có gì đẹp hả? Cũng có biết gì đâu mà cứ đòi cắm hai cái bút vào, mau ném đi.”
Tiểu Lĩnh: “Đừng mà, ông ngoại cũng giống người có văn hóa lắm, tham mưu trưởng ở bộ đội của đám người cha cháu cũng giống như thế, nhìn xem, cái túi này tốt bao nhiêu, thích hợp cắm thêm cái nữa.”
Cậu bé nói rồi còn cắm cái bút máy của mình lên cho cha Lâm, dùng bàn tay nhỏ vỗ vào: “Ông ngoại, sau này ai nói bút của ông không có mực thì ông cứ cho người đó xem. Cái bút này chính là phần thưởng hạng nhất trong cuộc thi thông tín viên bộ đội, bên trên còn khắc chữ nữa đó.”
Cha Lâm càng không dám nhận, vội vàng lấy xuống định trả cho cậu bé.
Tiểu Lĩnh không hề đau lòng một chút nào, đáp: “Không sao, ông ngoại dùng đi, đợi sau này cháu được thưởng bút máy lại tặng ông sau, ông dùng cái này đi ạ.”
Cậu bé cảm thấy chú Tiểu Thẩm rất hào phóng rộng lượng, tuyệt đối sẽ không để ý việc mình cho ông ngoại mượn dùng đâu, hơn nữa chú Tiểu Thẩm có nhiều bút máy vậy cơ mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-nu-chinh-quyet-dinh-doi-chong-cai-menh/chuong-418.html.]
Trong túi áo của hiệu trưởng Tiết Anh Phúc cũng cài một cây bút máy như vậy, trong hộp bút của Tiểu Thẩm cũng có vài cây lận, đều là phần thưởng khác hoặc là từ cuộc thi.
Cũng lợi hại lắm đó!
TBC
Cha Lâm không từ chối được mới cầm tiền đưa cho Tiểu Lĩnh.
Tuy tằng Tiểu Lĩnh động lòng nhưng không chịu nhận, bút máy là cho ông ngoại mượn chứ không phải bán.
Cậu bé cổ vũ ông ngoại: “Bà nội cháu đã có thể mày mò đọc báo rồi đó ạ, ông ngoại, ông cũng có thể, ông cố lên!”
Đương nhiên bà Tiết không đọc được báo, cùng lắm là nhìn tiêu đề trên báo và vắn tắt, nhưng cũng không cản trở Tiểu Lĩnh c.h.é.m gió.
Cha Lâm cắm bút máy vào, bây giờ là bút máy thật viết ra mực rồi, bả vai của ông ấy mở ra, cảm thấy trên mặt có ánh sáng, vô cùng tự hào.
Tiểu Lĩnh vô cùng thỏa mãn cơn thèm được làm giáo viên, cậu bé phát hiện ra bộ dáng làm giáo viên khoa tay múa chân nói ríu rít thật sự quá sung sướng!
Không ai nói cậu bé lắm mồm, cũng không người nào nói cậu bé nhảy lên nhảy xuống!
Không ai nói cậu bé không học giỏi bằng Đại Quân!
Ông ngoại và những đứa trẻ khác đều nhìn mình với vẻ mặt tôn sùng!
Quá sảng khoái, không phải sao!
Đột nhiên cậu bé rất bùng nổ sự tự tin: “Ông ngoại, ông yên tâm, cháu đảm bảo trong ba ngày sẽ dạy ông cách dùng phiên âm, cách viết chữ và tra từ điển, sau này ông sẽ tự học giống như mẹ cháu. Đợi ông học được rồi, nếu như ai dám chê cười ông, ông cứ dùng đế giày quất vào mặt bọn họ! Mẹ cháu…”
Lâm Tô Diệp lập tức ngắt lời cậu bé: “Mẹ cái gì mà mẹ, đừng cứ hai câu không rời mẹ thế, nói của con đi.”
Tiểu Lĩnh nắm tay ông ngoại, đôi mắt tràn đầy vẻ khích lệ: “Ông ngoại, cháu coi trọng ông, ông có thể!”
Cha Lâm bị cậu bé làm cho rất kích động: “Được! Ông sẽ cố gắng!”
Buổi chiều Lâm Tô Diệp muốn dẫn các con và anh hai đi tới thăm nhà trưởng bối nhà mình và chào hỏi một tiếng.
Đây cũng là tập tục mà những người tập trung sống theo họ như bọn họ để lại.