Xuyên Không Nữ Chính Quyết Định Đổi Chồng Cải Mệnh - Chương 466
Cập nhật lúc: 2024-11-05 16:35:29
Lượt xem: 1
Chương 466: Cha mẹ đang nói gì thế
Cha Lâm chỉ cười: “Anh thấy em nhiệt tình như vậy còn tưởng em có suy nghĩ gì khác.”
Châu Kim Tỏa: “Người ta quả thật là một đứa trẻ tốt, có cô gái thích hợp đương nhiên em cũng vui vẻ giới thiệu.”
Có cô gái có thể làm việc, trong ngoài đều tháo vát đó rất thích hợp với Lưu Hạ Nham.
Lâm Tô Diệp ra ngoài gọi bọn họ vào ăn cơm: “Cha mẹ, cha mẹ đang nói gì thế?”
TBC
Châu Kim Tỏa: “Mẹ nhìn thấy thanh niên tốt, cô gái tốt không có đối tượng nên nông nóng, muốn làm mai cho bọn họ.”
Lâm Tô Diệp: “Mẹ, mẹ có mệt không vậy.”
Châu Kim Tỏa: “Không mệt, chuyện vui có gì mà mệt?”
Cha Lâm: “Lúc mẹ con làm đội trưởng đội sản xuất còn làm một nửa chủ nhiệm Hội phụ nữ nữa đấy, mẹ chồng con dâu nhà ai cãi nhau, hai vợ chồng đánh nhau, trẻ con không dễ quản đều tìm bà ấy hòa giải, cũng làm bà ấy bận không xuể, xem chừng còn bận hơn cả chủ nhiệm công xã ấy chứ.”
Châu Kim Tỏa: “Làm sao, trước đây em không có văn hóa nhưng bây giờ em bắt đầu học chữ rồi, sau này em còn lợi hại hơn.”
Trông bà ấy vô cùng tự tin và kiêu ngạo.
Bà ấy quay đầu nhìn vào nhà không nhìn thấy con trai út đâu, mới hỏi Lâm Tô Diệp: “Nhìn thấy em trai con đâu không? Nó có đi tìm Trương Hắc Ni chưa?”
Lâm Tô Diệp: “Mẹ, làm người cũng phải có chừng mực, mẹ phụ trách giới thiệu còn làm thế nào là chuyện của người ta, thành hay không còn phải dựa vào duyên phận, mẹ tuyệt đối đừng tham gia vào quá nhiều, tránh cho đến lúc đó lại không được kết quả tốt.”
Cha Lâm nhỏ giọng nói: “Con gái cha nói có lý, cha nói như vậy mẹ con còn cãi cha.”
Giọng của Châu Kim Tỏa lại lớn hơn: “Này, đừng có cả ngày bịa đặt về em với con gái nhé, em cãi anh khi nào? Em chỉ nói lời bất đồng là anh đã bắt đầu tỏ vẻ oan ức rồi, em còn dám sao hả?”
Trong hội trường lớn của học viện quân sự thủ đô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-nu-chinh-quyet-dinh-doi-chong-cai-menh/chuong-466.html.]
Hôm nay tiến hành một tiết học diễn thuyết công khai cho các học viện, các giáo viên chọn ra vài học viên ưu tú lên diễn thuyết.
Những học viên như đám người Tiết Minh Dực, Lục Đông Thành và Tần Kiến Dân đều vào danh sách.
Lúc này hội trưởng lớn đầy ắp người, có giáo viên và học viên của học viên quân sự, có giáo viên và học viên của đại học Công Nông Binh, còn có những nhân viên công tác tiên tiến ở các đơn vị như cơ quan, bệnh viện, công xưởng được mời tham gia.
Tiết Minh Dực vì khí chất vô cùng chín chắn và lạnh lùng, cộng thêm ngoại hình tuấn tú khiến anh cực kỳ nổi bật trong đám học viên, rất được người chú ý.
Mà những sĩ quan tham gia bổ túc như bọn họ khi diễn thuyết đều không cần microphone, người nào giọng nói cũng vang dội, vô cùng có sức.
Tiết Minh Dực tinh thần tốt, giọng nói vô cùng ổn định, có thể truyền rõ ràng vào mỗi một góc khiến người nghe được vô cùng thoải mái.
Chủ đề mà anh diễn thuyết là [Thiết huyết cường quân: Rèn ra tâm hồn Trung Hoa], cùng với bài diễn thuyết của anh đi sâu vào, thi thoảng trong hội trường lớn lại phát ra những tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Mà có đôi lúc mọi người lại giống như ngừng thở, tập trung tinh thần nghe anh nói gì, giảng đường rộng lớn chỉ còn lại mỗi giọng nói trầm thấp êm ái của anh vang vọng.
Đợi anh diễn thuyết xong, tiếng vỗ tay như sấm dậy, thật lâu không dứt.
Tần Kiến Dân tự hào như giành được thành công lớn còn hơn cả mình diễn thuyết, dựng ngón cái với Tiết Minh Dực, thư tình này cũng không hề luyện phí chút nào!
Anh ta phát hiện ra con người Tiết Minh Dực thật tốt, bạn dạy anh cái gì, chỉ cần anh tán thành với lời bạn nói vậy anh sẽ rất nghiêm túc chấp hành theo, nhất định sẽ đạt đến trình độ mà bạn nói đó.
Nhưng thật ra bản thân Tần Kiến Dân cũng chỉ là lý luận suông, anh ta hoàn toàn không thể đạt đến được tiêu chuẩn đó.
Cái này gọi là tôi biết gì là tốt nhất nhưng bản thân tôi không làm được, lại tìm một người có năng lực mạnh để làm thí nghiệm, đối phương làm được lại kiêu ngạo giống như mình làm được!
Tiết Minh Dực là người diễn thuyết cuối cùng cho nên xuống khỏi sân khấu lập tức được một đám người vây quanh, muốn tiến hành thảo luận ở mức độ sâu hơn với anh.
Anh không phải người thích nói chuyện, bình thường ở quân khu hoặc là mở họp hoặc là huấn luyện, thêm nữa chính là học, rất ít khi có một đám người vây quanh ríu rít như vậy.
Loại cảnh tượng này khiến anh rất không thích ứng được vì mọi người mồm năm miệng mười khiến anh không có manh mối.