Xuyên không ta trở thành sủng thê của quyền thần - Chương 87
Cập nhật lúc: 2024-06-04 18:20:50
Lượt xem: 639
Rốt cuộc về sau nàng chuẩn bị xây dựng một cái xưởng đậu hủ có quy mô lớn, cũng muốn tạo thành một cái hệ thống xưởng, nếu cứ giấu diếm quá trình làm thì không có cách nào.
Chẳng qua lúc vẫy đậu hủ, lại cố ý nói: “Đây là bí phương sư phụ của ta lưu lại, chỉ có dùng thứ này, mới có thể làm cho nước đậu nành biến thành đậu hũ."
Lúc trước mấy người này đều tò mò, nước đậu nành làm cách nào có thể biến thành từng miếng đậu hủ, hiện tại cũng hiểu được, thì ra chỗ quan trọng chính là bí phương khi vẫy đậu hủ.
Quả nhiên, sau khi Thời Khanh Lạc vẫy đậu hủ xong nước đậu nành từ từ ngưng tụ thành từng miếng.
Xem đến chỗ này mấy người đều sửng sốt kinh ngạc, bí phương của lão thần tiên thật là thần kỳ.
Lúc trời gần sáng, mẻ đậu hủ mới ra lò.
Trong thôn người quyết định mua đậu hủ đi bán cho người khác cũng đến đây.
Thời Khanh Lạc dẫn theo Tiêu mẫu và Tiêu tiểu muội, đưa đậu hủ cho mọi người.
Còn cố ý để cho Tiêu tiểu muội xào mấy nồi đậu hủ miếng nhỏ, rồi dùng lá sạch sẽ bọc lại.
Mỗi người đến mua đậu hủ, đều dựa theo số lượng mua mà tặng một bao.
Thời Khanh Lạc nói: “Các ngươi đi bán đậu hủ, đầu tiên có thể để cho khách mua nếm thử một chút.”
“Cũng có thể nói lại những cách ăn đậu hủ mà ta đã nói lúc trước cho khách nghe, như vậy không lo không bán được.”
Người trong thôn cũng không phải chưa từng đi bán đồ vật, trước kia cũng có làm sản phẩm đi bán, cũng thật sự không nghĩ đến cách này.
“Lỡ những người đó không trả tiền, không phải bị thiệt sao?” Có người khó hiểu hỏi.
Thời Khanh Lạc cười nói: “Mỗi người ăn một miếng nhỏ, nhưng lại có khả năng bán được một hai cân đậu hủ, khẳng định chúng ta sẽ không bị thiệt.”
“Nếu ngươi không cho người khác nếm trước, người khác không biết hương vị như thế nào, cũng không dám mua về ăn.”
“Chờ danh tiếng của đậu hủ đã được nhiều người biết đến, cũng không cần cho mọi người ăn thử miễn phí nữa.”
Mọi người vừa nghe cũng cảm thấy rất đúng, “Được,vậy chúng ta sẽ thử theo cách của ngươi.”
Hôm nay tới lấy đậu hủ cũng không nhiều lắm, càng nhiều người là chờ quan sát, muốn nhìn thử mấy người này bán như thế nào, sau đó lại quyết định.
Cũng bởi vậy đậu hủ làm ra còn dư lại không có bị mua hết.
Bất quá dư lại, cũng bị người trong thôn lục tục đổi hết
Lúc trước người cho Tiêu gia mượn tiền, Thời Khanh Lạc nói đến lấy đậu hủ không cần lại đưa tiền, dùng đậu hủ gán nợ.
Vốn dĩ có mấy người cũng muốn đi bán, nghe vậy thì đều quyết định lấy về bán thử xem.
Tỷ như đại nhi tử của tộc trưởng lấy sáu cân.
Những tộc lão khác, cũng lấy mấy cân đi thử.
Đến lúc ăn cơm trưa, ba người Tiêu mẫu có chút thất thần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ta-tro-thanh-sung-the-cua-quyen-than/chuong-87.html.]
Thời Khanh Lạc đoán được vì sao bọn họ lại như vậy, cười nói: “Nương, các người không cần lo lắng, đậu hủ sẽ không khó bán, yên tâm đi.”
Tiêu mẫu nghe nàng nói như vậy, không biết vì cái gì, cũng cảm thấy không lo lắng như vậy nữa, “Ừ, nương cũng có tin tưởng với đậu hủ chúng ta làm ra.”
Đang nói chuyện, liền nghe được có người gõ cửa.
Nhị Lang mở cửa, liền thấy Tiêu Đại Thụ người đầu tiên muốn lấy đậu hủ đi bán và hai người huynh đệ khác của hắn ta đứng ở cửa.
Tiêu Hàn Tranh đứng dậy, “Đại Thụ ca, đậu hũ của các ngươi bán xong rồi?”
Trên mặt Tiêu Đại Thụ tràn đầy tươi cười, còn có chút kích động, “Bán xong rồi, còn chưa đủ bán nữa.”
“Ít nhiều gì cũng nhờ chủ ý do tức phụ của đệ đưa ra, để cho mọi người ăn trước.”
“Người ăn thử xong gần như đều mua.”
“Chúng ta đến thôn gần đây, ba mươi cân đậu hủ đã nhanh chóng bán hết.”
Bọn họ cũng được xem là gan lớn, ba huynh đệ mỗi người cầm mười cân đi bán.
Những người khác cũng chỉ mua ba năm cân thử mà thôi.
Bất quá tất nhiên thu hoạch của bọn họ cũng cao nhất, chỉ một buổi sáng kiếm được ba mươi văn tiền, còn nhiều hơn bọn họ đi làm công ở huyện thành nữa.
Tiêu Hàn Tranh gật đầu: “Bán xong là tốt rồi.”
Tiêu Đại Thụ cười nói: “Ngày mai chúng ta muốn lấy nhiều một chút, cho nên đi đến nói với các ngươi một chuyến.”
Tiêu Hàn Tranh hỏi: “Vậy các ngươi muốn bao nhiêu?”
Tiêu Đại Thụ trả lời: “Sáu mươi cân đi, chúng ta đi đến hai thôn để bán.”
Cùng lắm thì chậm trễ một chút thời gian, nhưng dựa theo tình huống hôm nay, khẳng định có thể bán hết.
Lúc trước đoán đậu hủ sẽ không khó bán, nhưng rốt cuộc vẫn chưa từng mang đi bán, trong lòng vẫn lo lắng.
Hiện tại đã hoàn toàn yên tâm rồi, hắn ta đoán những người lấy đậu hủ bán khác, khẳng định ngày mai cũng sẽ tăng số lượng, cho nên trước tiên đến đây đặt trước.
Tiêu Hàn Tranh không trả lời ngay, mà là quay đầu nhìn về phía Thời Khanh Lạc.
Sau khi chờ nàng gật đầu, mới nói với Tiêu Đại Thụ: “Không thành vấn đề, ngày mai cho các ngươi sáu mươi cân.”
Ba huynh đệ của Tiêu Đại Thụ vui mừng nói: “Đa tạ!”
Ba người rời đi không bao lâu, lục tục có người tới Tiêu gia đặt hàng trước, đậu hủ rất dễ bán, xem như người không biết cách ăn nói muộn nhất thì giữa trưa cũng bán xong.
Chuyện này nằm trong dự đoán của Thời Khanh Lạc, rốt cuộc trù nghệ của Tiêu tiểu muội rất tốt, đậu hủ xào ra, ăn lạnh cũng rất ngon.
Đối với người chưa từng ăn qua, không đắt còn ăn ngon, tất nhiên cũng sẽ mua nếm thử đồ mới mẻ.
Hơn nữa chỉ cần có người mua, những người khác thấy thế cũng sẽ theo phong trào mua theo.
Tin tưởng rất nhanh đậu hủ sẽ trở nên thịnh hành toàn bộ thôn Nam Khê.