Xuyên không ta trở thành sủng thê của quyền thần - Chương 916
Cập nhật lúc: 2024-06-11 23:20:12
Lượt xem: 355
Lương Diệc Nhiên và Lương Diệc Gia liếc nhìn nhau, sau đó cùng lùi lại một bước.
Mẫu thân từng nói, nếu người lạ nói đưa bọn họ đi mua đồ ngon và đồ chơi vui, thì chắc chắn đó là người xấu, muốn bắt cóc bọn họ.
Lương Diệc Gia nhìn xem Tiêu Nguyên Thạch hỏi: “Ông có biết gia gia của bọn ta là ai không? Ông biết phụ mẫu của ta là ai không?”
Tiêu Nguyên Thạch có chút không hiểu, “Ta biết!”
Ông ta rất muốn nói mình chính là gia gia của bọn chúng, nhưng lại sợ hai đứa nhỏ bất ngờ.
Lương Diệc Gia chống nạnh nói: “Nếu ông đã biết, vậy ông cho rằng chúng ta thiếu món ngon và đồ chơi vui sao?”
“Gia gia của ta là Nghệ Vương, ông ấy thương chúng ta nhất, đừng nói là kẹo và đồ ăn đồ chơi, dù là muốn trăng sao trên trời, ông ấy cũng sẽ nghĩ cách hái xuống cho chúng ta.”
Đây là những gì gia gia đã nói khi ông dỗ dành chúng.
Lương Diệc Nhiên cũng nói: “Chúng ta muốn cái gì, gia gia đều sẽ mua cho chúng ta cái đó, chút mánh khóe nhỏ đó của ông vốn không dễ dùng đâu.”
Cái lão đầu xấu xa này, lại dám lấy kẹo và đồ ăn đồ chơi đến dụ dỗ bọn chúng, nghĩ bọn chúng ngốc như vậy sao?
Hơn nữa, bọn họ có thiếu những thứ này bao giờ đâu?
Phụ mẫu sẽ nghiêm khắc với bọn họ, nhưng nếu là gia gia và nãi nãi, chỉ cần bọn họ đi nũng nịu dỗ dành, vốn sẽ đạt được điều mình muốn, ai mà thèm quan tâm đến lão đầu xấu xa.
Lương Diệc Gia gật đầu nói: “Chính xác, chúng ta muốn cái gì, gia gia của ta sẽ mua cho chúng ta, người đừng nghĩ lấy cái này ra lừa gạt chúng ta.”
Sau đó nàng lại nhìn vào xe lăn của Tiêu Nguyên Thạch một chút, “Hơn nữa, người cũng ngồi xe lăn rồi, người còn có thể dẫn bọn ta chơi cưỡi ngựa sao? Người coi bọn ta như kẻ ngốc à?”
“Bọn ta rất thông minh, còn lâu mới mắc lừa lão đầu xấu xa như ông.”
Tiêu Nguyên Thạch: “......” Các cháu quá thông minh cũng rất phiền phức.
Ông ta thực sự không ngờ hai đứa nhóc này, vừa nhìn đã có thể nhận ra ý đồ của ông ta ngay.
Lúc này ông ta lại càng tức giận hơn, miệng hai đứa nhỏ không ngừng nói gia gia này gia gia nọ, còn dáng vẻ tự hào đó nữa, Nghệ Vương ngươi dựa vào cái gì!
Ông ta không kìm được sắc mặt đen lại, “Ta mới là gia gia ruột của các cháu, Nghệ Vương cũng chỉ là gia gia nuôi.”
“Các cháu về nhà với gia gia, sau này gia gia sẽ truyền tước vị cho Nhiên Nhiên, sau đó đem sản nghiệp trong tay cho Gia Gia làm của hồi môn.”
Trong lòng ông ta thực sự đã nghĩ như vậy.
Tước vị của ông ta không hề rẻ rúng đối với những đứa cháu trai đó, càng không thể giao tài sản của ông ta cho đám người Tiêu gia cũ được.
Những người đã ngăn cản ông ta nhận con thừa tự, như vậy ông ta để lại tất cả mọi thứ cho các cháu của mình.
Trước khi đến kinh thành, ông ta đã nghĩ sẽ tặng hết cho cháu trai của mình.
Nhưng bây giờ nhìn thấy cháu gái xinh đẹp lại thông minh lanh lợi, ông ta rất thích, sẵn sàng đem tài sản cho con bé làm của hồi môn.
Chỉ cần bọn chúng đồng ý đi theo ông ta về huyện Nam Khê, ông ta có thể làm bất cứ thứ gì.
Những lời này của Tiêu Nguyên Thạch chẳng những không làm đôi long phượng thai vui vẻ, mà sắc mặt càng thêm cảnh giác.
Lão đầu xấu xa này thật sự muốn bắt cóc bọn họ đi.
Lương Diệc Gia nói: “Ông không phải là gia gia của chúng ta, chúng ta chưa từng gặp ông.”
Lương Diệc Nhiên nói: “Ta không thèm tước vị của ông, phụ mẫu ta nói, thành tựu sau này đều phải do chính mình giành được, không thể không cực khổ mà có thu hoạch.”
“Nhà chúng ta không bao giờ thiếu bạc, muội muội ta lại càng không thèm tài sản của ông.”
Trước đây có một hôm chúng vô tình nghe được mẫu thân và phụ thân phàn nàn, quá nhiều tiền cũng không xài hết thật phiền não.
Cho nên nhà bọn họ nghèo đến nỗi chỉ còn có tiền, làm sao có thể quan tâm đến tiền của lão đầu xấu xa này.
Hơn nữa, hai bên đều không quen biết, sao có thể nhận tiền bạc của người xa lạ.
Tiêu Nguyên Thạch một mặt vui mừng tự hào vì những đứa cháu thông minh, không dễ bị lừa, nhưng mặt khác, ông ta cảm thấy đau đầu vì tại sao lại thông minh như vậy.
Hai đứa bé nhỏ như vậy mà lại hiểu nhiều thứ như thế, mở miệng một tiếng phụ mẫu, xem ra đều bị đứa con dâu hư và con trai lòng dạ hiểm độc dạy dỗ như vậy.
“Ta thật sự là gia gia của các cháu, ta tên Tiêu Nguyên Thạch.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ta-tro-thanh-sung-the-cua-quyen-than/chuong-916.html.]
“Khi cha của các cháu chưa đổi tên gọi là Tiêu Hàn Tranh, cũng chính là cùng một họ với ta.”
“Gia gia thật sự rất thích các cháu, chỉ cần các cháu cùng gia gia trở về, các cháu muốn cái gì, gia gia cũng sẽ mua cho các cháu.”
“Nghệ Vương đó chỉ là đang dỗ dành các cháu, muốn tâng bốc các cháu, dạy hư các cháu thôi.”
Ông ta thực sự cảm thấy như vậy.
Muốn cái gì liền cho cái đó, đây chẳng phải là muốn nuôi dưỡng các cháu thành công tử tiểu thư ăn chơi sao.
Lương Diệc Gia và Lương Diệc Nhiên cùng nhau trợn tròn mắt, “Ông không phải là gia gia của chúng ta, ông là lão đầu xấu xa, gia gia của ta không phải như vậy.”
Ngày thường hai đứa bé cũng không đòi hỏi quá nhiều, cho nên Nghệ vương mới chìu chuộng.
Nếu như quá mức, sẽ giáo dục hai đứa bé.
Lương Diệc Gia hung tợn nói: “Lão đầu ông, quá xấu xa rồi, lại còn nói xấu gia gia của ta, ta chán ghét ông.”
Vẻ mặt của Tiêu Nguyên Thạch thay đổi, trong lòng ông ta lúc này đặc biệt khó chịu, cháu gái sao có thể chán ghét người gia gia ruột này được chứ?
Phút chốc trong đầu giống như không nghe lời vậy, “Ta chính là gia gia ruột của các cháu, các cháu không thể chán ghét ta.”
“Nào, theo gia gia về nhà.”
Lúc này trong đầu Tiêu Nguyên Thạch chỉ có một ý nghĩ, đưa đôi long phượng thai này về tự nuôi dưỡng.
Sau đó đẩy xe lăn hướng về phía hai người họ, càng muốn tự tay bắt lấy.
Lương Diệc Nhiên và Lương Diệc Gia rất thông minh lanh lợi, nhìn thấy ông ta như vậy lập tức quay người chạy đi.
“Người đâu, bắt người xấu!”
“Người đâu, bắt kẻ bắt cóc!”
Hai người vừa hô vừa chạy, bọn họ biết trong viện có người bảo vệ.
Tiêu Nguyên Thạch thấy thế sắc mặt càng thêm điên cuồng, liều mạng đẩy xe lăn đuổi theo hai đứa trẻ.
Hai đứa bé chân ngắn, Tiêu Nguyên điên cuồng đẩy xe lăn rất nhanh, vừa thấy hai đứa trẻ sắp bị bắt được.
Đột nhiên một người nhảy xuống khỏi mái nhà cách đó không xa, vừa hay chắn trước mặt của Tiêu Nguyên Thạch.
Ám vệ mặt không biểu cảm nhìn Tiêu Nguyên Thạch nói: “Tiêu nam tước mong ông tự trọng!”
Ám vệ xuất hiện, hai đứa trẻ ngừng chạy, núp sau lưng của hắn.
Hai người còn nói: “Thúc thúc, mau bắt lão đầu xấu xa này lại đi.”
“Thúc thúc, lão đầu xấu xa này muốn bắt cóc chúng ta.”
Tiêu Nguyên Thạch bị ngăn lại, thở hổn hển nhìn ám vệ, “Ta và cháu ta nói chuyện, liên quan gì tới ngươi? Cút!”
Ám vệ lạnh lùng nói: “Ta phụng mệnh bảo vệ hai vị tiểu chủ tử, Tiêu nam tước nếu ông còn như vậy, ta cũng chỉ có thể đưa ông đi gặp quan.”
Sau khi hai tiểu chủ tử chào đời, hắn ta có nhiệm vụ bí mật bảo vệ sự an toàn của họ.
Nhìn bọn họ lớn lên từng chút một, hai đứa nhỏ cũng rất thân với hắn ta, thúc thúc ngắn thúc thúc dài, thông minh, dễ thương lại lễ phép.
Đôi khi còn cố ý trộm đồ ăn ngon đến đưa cho hắn ta.
Cho nên hắn ta cũng rất thích và cưng chiều hai vị tiểu chủ tử, tuyệt đối sẽ không để cho người ta làm tổn thương bọn nó.
Lúc này trong đầu Tiêu Nguyên Thạch chỉ có một ý nghĩ, ai dám cản ông ta, ông ta sẽ g.i.ế.c kẻ đó.
Thế là ông ta rút ra một thanh đoản kiếm từ trong hốc tối của xe lăn. đ.â.m về phía ám vệ, “Nhanh cút đi!”
Ám vệ đương nhiên không sợ Tiêu Nguyên Thạch, bởi vì võ công của hắn ta cao cường, lúc này mới được vương gia phái tới bảo vệ hai vị tiểu chủ tử.
Khi Tiêu Nguyên Thạch chưa bị tàn tật, chũng không phải là đối thủ của hắn ta, chứ nói gì là bây giờ.
Bởi vậy chỉ cần ba chiêu, hắn ta đã chế phục Tiêu Nguyên Thạch.
Hai đứa nhỏ thấy thế, lập tức vỗ tay cười, “Thúc thúc thật là lợi hại!”