Xuyên không, ta trở thành trân bảo phá án - Chương 522
Cập nhật lúc: 2024-07-14 10:25:17
Lượt xem: 140
Bây giờ cô ấy cũng đã nghĩ thoáng, thay vì tìm người bình thường, không bằng tìm người đẹp trai một chút. Sau khi kết hôn, hai người ngày ngày đối mặt, ít nhất cũng phải để đôi mắt mình được hưởng thụ. Cho dù một ngày nào đó không thể sống chung mà ly hôn, cũng coi như là đã từng được hưởng thụ.
Nếu đối phương cũng có thân hình đẹp, phẩm chất tốt, có trách nhiệm, gia đình cũng không có vấn đề gì, thì đó đã được lời lớn rồi.
Chờ gặp được Lâm Khánh Nam, cô ấy nghĩ, không cần phải lựa chọn nữa, chính là người này.
"Anh cũng ăn chút đi." Ngô Tịch Nhan dùng tăm xiên một miếng táo, nhai từ từ, sau đó lại chủ động đưa cho Lâm Khánh Nam một miếng.
Lâm Khánh Nam muốn nói mình thường không ăn trái cây, nhưng người ta đã đưa đến rồi, Lâm Khánh Nam đành phải vội vàng giơ tay lên, nhận lấy cái tăm nhỏ xíu.
Cái tăm thực sự quá nhỏ, Lâm Khánh Nam đã cẩn thận, nhưng khi nhận lấy, vẫn chạm vào ngón tay trắng nõn của Ngô Tịch Nhan.
Khoảnh khắc hai ngón tay chạm vào nhau, Ngô Tịch Nhan ngẩng đầu nhìn, Lâm Khánh Nam không nói nên lời cảm giác lúc đó là gì, giống như thủy triều đột nhiên dâng lên, nhấn chìm mình.
Lâm Khánh Nam ăn một miếng táo không mấy ngon miệng, sau đó nhận ra, cứ ngồi như vậy, để Ngô Tịch Nhan chủ động mở lời, có hơi ngốc nghếch.
Nghĩ một lúc, chú ấy liền nói: "Thường ngày được nghỉ lễ cô làm gì?"
"Tôi? Không nói chắc được, đôi khi sẽ đi dạo, nhìn thấy quần áo đẹp sẽ mua một hai bộ. Đôi khi dạo cả ngày nhưng không mua gì."
"Thỉnh thoảng cũng đi công viên dạo chơi, xem phim. Nhưng hai năm gần đây không đi nhiều."
Lâm Khánh Nam tiếp tục hỏi: "Tại sao không đi?"
Hỏi xong, chú ấy liền nhớ ra, Ngô Tịch Nhan đã chia tay với bạn trai cũ hai năm rồi, vậy mình hỏi như vậy có hơi không phù hợp không?
May mắn là Ngô Tịch Nhan không có vẻ gì là không vui, mỉm cười nói: “Phần lớn bạn bè đều đã kết hôn, đều bận rộn, một mình tôi cũng không đi nhiều."
"Thứ bảy tuần này cô có rảnh không? Hay là, hai người chúng ta đi xem phim đi." Lâm Khánh Nam hỏi câu này, đầu ngón tay chà xát vào nhau.
Ngô Tịch Nhan cười rạng rỡ, hào phóng đồng ý: "Được, nhưng tôi đã lâu không xem phim rồi, không biết hiện tại có phim gì..."
Nửa tiếng sau đám người Lâm Linh mới trở về, khi bọn họ bước vào, Ngô Tịch Nhan không ở lại lâu, khách sáo vài câu với Diêu Ngọc Lan rồi rời đi. Ngô Thành ở phía sau cô nháy mắt với Lộ Hàn Xuyên, làm động tác gọi điện thoại.
Hai chị em nhà họ Ngô vừa rời đi, Diêu Ngọc Lan lập tức kéo Lâm Khánh Nam trở lại phòng khách, hỏi: "Khánh Nam, hai người nói chuyện thế nào?"
Lâm Khánh Nam mím môi, kiềm nén khóe miệng đang muốn cong lên kia, "Rất tốt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-ta-tro-thanh-tran-bao-pha-an/chuong-522.html.]
Diêu Ngọc Lan tiếp tục hỏi: "Tốt như thế nào, cô ấy đồng ý yêu đương với chú rồi à?"
"Có thể coi là vậy, em đã nói với cô ấy, cuối tuần đi xem phim, đi dạo phố."
Lâm Linh nghe xong liền cười, nói với Diêu Ngọc Lan: "Mẹ, mẹ không cần lo lắng đâu. Thường ngày chú ba không để ý, là bởi vì chưa gặp được người thích hợp. Nếu gặp được người thích hợp, bản thân chú ấy sẽ tự nghĩ cách."
Sau đó cô lại vỗ vai Lâm Khánh Nam, nói: "Chú ba, ngay cả con công cũng biết xòe đuôi, chú cũng phải cố gắng lên. Đẹp trai như vậy, nên chỉnh chu thì chỉnh chu, đừng uổng phí gương mặt này."
Lâm Khánh Đông vui mừng trong lòng, biết lần này em trai là thật lòng thích cô gái này, đây là lần đầu tiên ông thấy Lâm Khánh Nam chủ động như vậy.
Lâm Khánh Nam lườm Lâm Linh, nhưng Lâm Linh coi như không thấy, trực tiếp về phòng lấy máy ảnh.
Trở lại, cô đưa máy ảnh cho Lâm Khánh Nam, "Lúc đó chú mang máy ảnh theo, nhớ chụp nhiều ảnh cho người ta."
“Chú cao như vậy, lúc chụp ảnh cho người khác không thể đứng, ít nhất phải ngồi xổm xuống, nếu không ảnh chụp sẽ bị ngắn chân, nhìn rất xấu.”
Sau đó, cô lại vỗ vai Lộ Hàn Xuyên: “Chụp ảnh thì chú có thể hỏi anh ấy.”
Lâm Khánh Nam nhận lấy máy ảnh, nhưng lại lắc đầu: “Chụp ảnh mà khó vậy sao? Chú nghĩ mình có thể tự làm.”
Lâm Linh không tin lắm, nhưng cô vẫn giơ ngón cái lên với Lâm Khánh Nam, nói: “Được, chú ba cảm thấy chú làm được thì chú tự làm. Đến lúc chụp xong, để cháu xem thử như thế nào.”
Diêu Ngọc Lan lại nói: “Khánh Nam, nếu hai người thật sự có ý với nhau, vậy chị sẽ bảo Tiểu Lộ giúp chú hỏi Ngô Thành xem, xem bên kia có yêu cầu gì không? Tiền sính lễ gì đó, nên chuẩn bị thì phải chuẩn bị. Hai người đều không còn trẻ nữa, không thể nào yêu đương hai ba năm mà không kết hôn được. Chị thấy một năm rưỡi là đủ rồi.”
Lâm Khánh Nam gãi gãi đầu tóc ngắn, nói: “Cứ yêu đương một thời gian đi đã, xem tính cách có hợp nhau không, chờ được rồi mới hỏi những chuyện này.”
Lâm Khánh Nam thừa nhận mình đã động lòng, nhưng lý trí vẫn còn, vẫn muốn yêu đương một thời gian rồi mới nói.
Chú ấy làm như vậy chủ yếu là sợ gặp phải cô gái có tính cách cực đoan.
Bởi vì chú đã tận mắt chứng kiến đồng nghiệp và vợ cãi nhau om sòm suốt ngày, lúc giận dữ thì đập phá hết đồ đạc, trẻ con bị bỏ mặc một bên không ai quản. Nghĩ đến cảnh tượng đó, Lâm Khánh Nam cũng sợ.
Ngô Tịch Nhan rất tốt, nhưng chưa tìm hiểu kỹ, Lâm Khánh Nam vẫn chưa dám đánh cược cả đời.
Ngày hôm sau, Lâm Linh và Lộ Hàn Xuyên đi đến chùa Long Thịnh, hoa trên núi sau chùa Long Thịnh đều đã nở, đúng là mùa ngắm hoa, Lâm Linh mang theo mấy bộ quần áo, hai người chụp rất nhiều ảnh, còn ăn cả cơm chay đặc trưng của chùa Long Thịnh.
Thời gian nhàn rỗi luôn trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến ngày đi làm.
Hai ngày nay, La Chiêu không liên lạc với Lâm Linh, Lâm Linh nghĩ có lẽ phía chi đội không gặp phải chuyện gì nhất định phải nhờ cô, nên cũng không gọi điện cho La Chiêu.