Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 1000
Cập nhật lúc: 2024-08-28 20:45:27
Lượt xem: 23
Nó cũng không khóc lóc nhất định phải đòi bú, bởi vì mấy ngày nay chị nó tẩy não cho nó không ít.
Cái gì mà “Em tưởng cái em b.ú là sữa, em có biết là nếu như cứ b.ú sữa mãi sẽ làm mẹ bị mệt, mẹ sẽ bị bệnh đó!”
Nghe nó nói như vậy, làm tiểu Bát bị dọa sợ, nếu b.ú sữa mẹ sẽ bị bệnh.
Vậy thì không b.ú nữa.
Đổi lại bắt đầu gặm ngón tay của mình.
Tiểu Bát cắt sữa cũng rất đơn giản, không phiền phức bao nhiêu, không phiền phức như em trai của Thiết Muội.
Nghe nói lúc Cửu Ca Nhi cắt sữa, Vương Liên Hoa thoa đủ mọi thứ đều không làm được, cuối cùng mang ra sát khí lớn nhất là ớt.
Kết quả là miệng của Cửu Ca Nhi bị cay đến mức vừa đỏ và sưng, nhưng vẫn tiếp tục bú, vừa b.ú còn vừa ra sức cắn, cắn đến mức Vương Liên Hoa bị nhiễm trùng nhưng vẫn khóc lóc đòi ăn.
Bà cụ Tôn liên mắng cô ta, “Cháu tôi không thể b.ú miếng sữa của cô à? Sao cô tiết kiệm như thế làm gì? Cô còn tưởng rằng mong chờ miếng sữa của cô để sống sao? Chẳng qua là b.ú cho vui mồm mà thôi?”
Kết quả là có thoa ớt thì cũng coi như không, Cửu Ca Nhi đến bây giờ vẫn còn b.ú sữa.
Tuy rằng cũng không có sữa về, nhưng mà cứ như là b.ú núm v.ú vậy, chỉ vì b.ú thôi!
Nói chuyện một chút, Mạc Như vỗ vỗ Tiểu Bát, nó đã ngủ rất ngon, cô bèn lấy tay từ trong miệng nó ra.
Bên đó Chu Minh Dũ vỗ nhẹ con gái, cảm giác nó cũng sắp ngủ rồi, chuẩn bị đưa nó vào bên trong.
Kết quả là vừa nhúc nhích, Chu Thất Thất đã tỉnh dậy, lầm bầm, “B,a mẹ, thịt Đường Tăng là cái gì vậy?”
Chu Minh Dũ: “Thì chính là thịt của Đường Tăng ở trong Tây Du Ký đó.”
“Ăn vào thực sự có thể trường sinh bất tử sao?”
Chu Minh Dũ: “Chắc là… được nhỉ.”
Chu Thất Thất lại lẩm bẩm một câu cái gì, cuối cùng không cưỡng lại được sự buồn ngủ cũng say vào giấc nồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-1000.html.]
Mạc Như cười nhẹ: “Con gái là sao vậy, sao lại nhớ đến thịt Đường Tăng rồi?”
Chu Minh Dũ nói: “Chắc là nghe Tây Du Ký được phát ở trong máy thu âm, máy thu âm mới mua có thể thu được rất nhiều kênh, đài truyền hình tỉnh có một tiết mục chiếu dài tập, trưa mỗi ngày bắt đầu chiếu tối chiếu lại, ngoại trừ Tây Du Ký thì còn có Hồng Nham, Hồng Kỳ Phổ, bài hát thanh xuân các kiểu rất nhiều.
Sáng sớm ngày hôm sau, Chu Minh Dũ dậy trước, lên bếp nấu một nồi cháo, sau đó khoác áo khoác quân sự đi ra ngoài đến xưởng mài xem thử.
Mùa đông nước sẽ đóng thành băng, vậy nên bên xưởng mài phải chăm sóc kỹ lưỡng, tránh bánh răng bị đông cứng. May mà mài đá hoạt động ngày đêm không ngừng nghỉ, cũng có nước chảy xuống, bánh xe cũng không bị đóng băng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Xưởng mài có hai người Lý Bá Thanh và Chu Minh Lai chăm sóc, có vấn đề gì thì sẽ ngay lập tức kiểm tra tu sửa, những bộ phận linh kiện như tua bin nước cũng có thợ mộc bảo dưỡng định kỳ, bây giờ vẫn còn dùng tốt như lúc mới xây, hiệu suất mài bột mì bằng mài đá cũng rất nhanh.
Ngoại trừ việc của đại đội Tiên Phong, xưởng mài còn nhận của các thôn lân cận, Tướng Quân Miếu Tử, Thảo Bạc Nhi để mài nghiền. Tình hình kinh doanh của xưởng mài rất tốt, về cơ bản đều là ngày đêm không ngừng.
Xem xưởng mài xong, Chu Minh Dũ đi vòng vòng một vòng rồi về nhà, vừa hay Mạc Như cũng thức dậy, sửa soạn một chút rồi ăn sáng.
Trương Thúy Hoa xách một túi qua, đó là túi mà hôm qua Mạc Như mang qua.
Bà ấy mang về lại một ít cá đông lạnh, cá khô, “Mẹ để lại một ít cho nhà bác cả con chia một chút, những cái này thì cái con giữ lấy chờ qua tết ăn.”
Chia ra về cơ bản thì cũng kiểu mỗi nhà được một con hai con, đương nhiên là sẽ không chia rất nhiều.
Mạc Như để túi đông lạnh ở trong sân, quay vào nhà nói chuyện với Trương Thúy Hoa.
“Mẹ à, nhà bà cụ Đinh đó kiếm chuyện tào lao, mẹ đừng giận chuyện đó nữa.” Cô ấy khuyên Trương Thúy Hoa.
Trương Thúy Hoa cười nói: “Mẹ không thèm giận đâu, giận với đồ ngu không phải là còn ngu hơn đồ ngu sao?”
Cuộc sống của nhà mình càng ngày càng thoải mái, làm gì cần giận dỗi chứ,. Xem thử kể từ sau khi nhà ăn giải tán, khoảng cách giàu nghèo trong thôn lại kéo dãn ra.
Những người không ăn lười làm, lãnh lương thực chưa được vài ngày thì ăn hồ ăn hởi, đến cuối năm thì bắt đầu siết chặt lưng quần rầu rĩ.
Còn nhà của mình thì sao, từ sau khi giải tán nhà ăn, lương thực thì chắc chắn đủ, rau củ ăn ngon, cách ba năm ngày thì còn được ăn trứng gà thịt cá.
Cuộc sống này, đúng là thần tiên cũng không bằng!
Tất nhiên bà cũng biết rất rõ đây là công lao của con dâu Đại tiên, có cô và Hồng Lí Tử hai người chống lưng, cả gia đình chỉ cần không làm gì ngu ngốc, không lười biếng thì sẽ được sống những ngày tháng tốt đẹp.
Người ta đi một chuyến nông trưởng cải tạo lao động, chẳng những đã giải quyết chuyện cả bác cả, mà còn mang về một ít cá.