Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 1008
Cập nhật lúc: 2024-08-28 20:57:04
Lượt xem: 35
Đợi kể xong câu chuyện trước khi ngủ, cho hai đứa trẻ chìm vào trong giấc mơ, Chu Minh Dũ bắt đầu cuộc trò chuyện trong thế giới hai người với Mạc Như.
“Hình như em út có tâm sự.” Anh nói.
Mạc Như ái chà một tiếng: “Có phải là đang yêu rồi không?”
Em út đẹp trai như thế, các bạn gái trong lớp đều thích cậu ta, khó tránh khỏi nảy sinh tình yêu trai gái?
Chu Minh Dũ lắc đầu: “Không giống, nếu như yêu đương thì nên là chuyện vui mới phải, anh thấy nó có vẻ hơi buồn.”
Buồn ư? Lần này cậu ta vẫn thi đứng nhất, vậy thì không phải là vì thành tích.
Chẳng lẽ thất tình rồi sao?
Mạc Như: “Anh không hỏi nó thử xem?”
“Anh hỏi rồi, nó giả vờ nói không sao nên anh mới cảm thấy có chút kỳ lạ, đứa trẻ này bắt đầu giấu tâm sự rồi.”
Mạc Như kề gối lên vai anh, khẽ hừm một tiếng: “Hay là nó mắc chứng tuổi dậy thì rồi?”
Chu Minh Dũ cười: “Dù sau thì trước năm mới em cũng phải về nhà, đến lúc đó em hỏi thử xem.”
Mạc Như đoán mò cả buổi, cảm thấy không đúng lắm, dù sao em út học hành rất tốt, nhân duyên cũng tốt, không có vẻ gì là mắc chứng tuổi dậy thì. Hiện tại còn kết giao với một số bạn học cao trung và thầy cô giáo, còn theo thầy Đặng học về sinh vật, cũng không biết ở đâu ra nhiều tinh lực đến thế.
Sau ngày tết ông Táo lại bận rộn hai ngày, Mạc Như 27 tuổi tự mình đạp xe đưa các chị em về nhà mẹ đẻ một chuyến. Ghế sau của xe đạp được buộc một cái sọt mây, khi đỗ xe có thể chất những thứ đã chuẩn bị sẵn trong không gian để che tai mắt của mọi người là được.
Nhà họ Mạc nay đã khác xưa nhiều, tường và ba gian nhà tranh cũng lợp ngói, còn chất một đống tuyết chưa tan.
Cửa trước và trong sân được quét dọn sạch sẽ, trong sân dựng một chuồng gà để nuôi ba con gà.
Những cành cây trong sân và dưới mái hiên treo những cây bắp ngô được đan. Dây tỏi, ớt, đậu cô ve phơi khô được treo trên khung cửa.
Cửa sổ dán giấy trắng như tuyết, trên đó dán hình cửa sổ màu đỏ Hỉ thước đăng mai do Thẩm Thục Quân tự tay cắt.
Cửa phòng lắp cửa chắn gió dưới vai người, cửa phòng ngủ treo một tấm ván gỗ kiểu cũ và rèm vải, căn phòng dưới thấp đã được dọn dẹp sạch sẽ và trang trí rất ấm cúng.
Những người tỉ mỉ sống qua ngày, chỉ cần môi trường thoải mái thì lập tức sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn những người chỉ đỏ mắt ganh tỵ mà không chịu cô gắng.
Thẩm Thục Quân đang dẫn con trai út chuẩn bị bánh nhân đậu và bánh ngô hấp đón Tết.
Nhìn thấy Mạc Như dẫn còn đến, Mạc Ưng Tập vui mừng gọi: “Mẹ, chị và mọi người đến rồi.”
Thẩm Thục Quân mặc tạp dề đen chạy ra đón: “Ba bọn trẻ đâu, không đến à?”
Chu Thất Thất cười nói: “Bà ngoại, ba con nói qua Tết sẽ đến chúc tết ông bà.”
Mạc Ưng Tập giúp mang đồ vào nhà.
Thẩm Thục Quân nói: “Con bé này, lần nào đến cũng đem quá trời đồ, nói không chịu nghe, các con vẫn chưa ra ở riêng đấy.”
Mạc Như cười nói: “Con biết rồi, sau này mang ít thôi.”
Thẩm Thục Quân thở dài bất lực, cũng may ông bà sui điềm đạm, nếu là người khác thì sớm đã đánh vỡ đầu rồi. Cho dù Mạc Như nói mẹ chồng không sao, Thẩm Thục Quân vẫn cảm thấy lo, lần trước cô đi, bà cảm thấy nhà anh Tư có thành kiến với con gái mình.
Chu Thất Thất vội chia kẹo của cô, chia sẻ với người nhà có thể được ăn nhiều hơn.
Thẩm Thục Quân hỏi Mạc Như có ở lại một đêm không.
Mạc Như cười nói: “Dạ không, sang Tết con lại đến ở hai hôm, ba đâu rồi mẹ?”
Mạc Ưng Tập nói: “Ba với anh hai đến đất phân phối cắt cải bó xôi rồi, để mẹ đi đón.”
Ngay sau đó, ba cha con mang về nhà cải bó xôi đã rửa sạch ngoài sông, nhìn thấy Mạc Như và bọn trẻ, Mạc Thụ Kiệt và Mạc Ưng Phỉ đều rất vui mừng.
Mạc Ưng Phỉ đưa cho Chu Thất Thất mấy viên đá cuội tốt đẹp mà cậu ta đã cất.
Cô bé nhặt một đống, nói là muốn xếp hoa văn trong sân.
Mạc Ưng Phỉ ôm Tiểu Bát, trêu cậu bé: “Tiểu Bát, gọi cậu đi.”
Tiểu Bát: “Cậu!”
Tích tự như kim.
Ít ra gọi thì cũng nể mặt.
Đây nếu là ở trong thôn, Chu Bồi Cơ ôm cậu bé bảo gọi cậu thì cậu bé cũng lườm mắt liếc nhìn mà thôi.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-1008.html.]
Chu Thất Thất cười to ha ha: “Cậu hai, cậu đừng mong là nó nói thêm một chữ nào.”
Mạc Ưng Phỉ nhìn Tiểu Bát, Tiểu Bát nháy mắt làm Mạc Ưng Phỉ bật cười.
Mạc Như hỏi chuyện trong thôn, dạo này có gì đặc biệt hay không, Thôi Phát Trung rất ôn hòa với gia đình, còn đặc biệt quan tâm, cuối năm chia lúa mì để mọi người đón Tết, còn chia thêm hai cân cho cả nhà. Khi Mạc Ưng Tập nghỉ phép về nhà, đều là mang lương thực từ trường học về nhà, đến trường thì lại mang đi.
“Thôi Phát Trung dạo này có động tĩnh gì không?”
“Nghe nói bệnh rồi vẫn chưa khỏe lại.” Thẩm Thục Quân nói nhỏ: “Đang yên đang lành tự nhiên cái đổ bệnh, cũng đã mấy ngày rồi.”
Mạc Như bật cười.
Bữa trưa nấu miến cải bó xôi đậu phụ, Thẩm Thục Quân còn cắt vài miếng thịt ướp muối đang treo cho vào trong, cà tím hầm tương, trứng xào rau hẹ, canh trứng bồ câu nấm.
Mấy hôm trước người ta cho Mạc Thụ Kiệt trứng bồ câu, ông ấy mang về để dành cho con cháu đến ăn.
Chu Thất Thất ngửi: “Ôi, thơm quá, ngoại ơi, sao này cháu đến ngoại đừng có khách sáo như thế này nữa.”
Thẩm Thục Quân xoa đầu cô bé trìu mến: “Đâu có khách sáo, chẳng phải toàn thức ăn nhà hay sao?”
Tất nhiên bọn họ không nỡ ăn ở nhà thịnh soạn như thế, nhưng con gái về nhà mẹ đẻ tất nhiên là sẽ khác rồi.
Ăn xong, trò chuyện một lúc, Mạc Như âm thầm quan sát Mạc Ưng Tập, tuy cậu bé chơi rất vui vẻ với anh hai, Thất Thất và Tiểu Bát, nhưng có thể nhìn thấy sự thất vọng từ giữa trán.
Cô lặng lẽ hỏi Thẩm Thục Quân: “Mẹ, có phải em út có tâm sự gì không, mẹ không hỏi à?”
Thẩm Thục Quân nhìn con trai út: “Mẹ thấy cũng chẳng có gì bất thường, hôm đó Minh Dũ còn hỏi nó, nó nói nó không sao, mẹ có hỏi lại nó cũng bảo không sao. Con cứ mặc kệ nó, cũng lớn cả rồi.”
Nhìn đồng hồ đeo tay đã là ba giờ rưỡi chiều, Mạc Như chào tạm biệt người nhà, cô nhìn Mạc Ưng Tập, Thẩm Thục Quân đưa hộp cỏ cho con trai út: “Mang tặng cho chị đi.”
Trong hộp là những bánh hoa các cung hoàng đạo mà bà đặc biệt làm cho các cháu của mình, chó con, chuột con, hổ con, và hoa…
Hơn nữa thường thì mọi người dù có bột cũng không có tay nghề này, cũng chỉ có nhà mẹ đẻ của Thẩm Thục Quân làm thứ này, rồi học được tay nghề từ đó.
Trước đây các gia đình giàu có thường làm những thứ này, bởi vì làm ra không phải để ăn mà là để nhìn, hiện tại thức ăn quý giá, mì sợi ăn cũng không đủ, làm gì còn làm ra được thứ này. Hơn nữa, thường thì mọi người cho dù có bột cũng không có tay nghề này, cũng chỉ có nhà mẹ đẻ Thẩm Thục Quân làm ra thứ này, đã làm lúc mới lập gia đình, học được kỹ năng này.
Chuyện ở trường học, thực ra Mạc Như cũng biết Mạc Ưng Tập mỗi tuần đều viết thư. Hơn nữa, cậu ta mấy hôm nghỉ lễ cũng trò chuyện với nhau khá nhiều, hiện tại cũng không có gì mới để nói.
Cô hỏi thằng: “Em út, mấy hôm nay chị hơi bận nên không để ý đến em, có phải là em có tâm sự gì không?”
Làm gì có tâm sự nào, trong lòng buồn bực lầm bầm, một đứa trẻ ranh thì có tâm sự gì cơ chứ.
Mạc Ưng Tập cười nói: “Chị, em có tâm sự gì chứ, có chuyện gì em đều nói với chị.”
Mạc Như nhìn cậu bé: “Hiện tại em còn nhỏ, có chuyện gì phải nói với gia đình đầu tiên, cho dù có khó giải quyết đến mức nào, nhưng chúng ta cùng nghĩ cách tốt hơn là một mình em chịu đựng.”
Mạc Ưng Tập khẽ mím môi, nhướng mắt nhìn Mạc Như, cười: “Chị, Em có...”
“Em có, tất nhiên là có.”Mạc Như giơ tay đánh cậu ta cái bốp: “Tên nhóc này, có chuyện còn dám giấu chị.”
“Chị! Đây là đầu óc em thi đứng nhất, không được đánh, đánh hư rồi thì phải làm sao.” Mạc Ưng Tập vội ôm đàu a của mình.
Chu Thất Thất ngồi ở phía sau: “Hứ, đầu óc đứng nhất có gì mà ghê gớm, cháu cũng có.”
Tiểu Bát ngồi ở phía trước gật đầu.
Mạc Ưng Tập: Chị ngày càng không còn dịu dàng nữa, chẳng lẽ phụ nữ sau khi sinh con dều trở thành con ngươi của cá? A, đáng sợ quá, chị sẽ không như vậy đâu.
“Đừng có lề mề nữa, mau nói đi, còn đợi tra tấn bức cung à.” Mạc Như lấy hộp cỏ cất cẩn thận vào chiếc giỏ bên hông ghế sau.
Mạc Ưng Tập cúi đầu, đá cục đá nhỏ ở dưới chân: “Chị, vẫn chưa xác định.”
Chuyện gì vẫn chưa xác định? Chẳng lẽ thực sự yêu sớm rồi sao?
Yêu sớm cũng chẳng sao, lúc này cũng chưa có khái niệm yêu sớm, Mạc Như tự an ủi chính mình.
Mạc Ưng Tập nói: “Em nghe mọi người nói hình như phải giảm số lượng người thành trấn, người của mấy thôn chúng ta đến thành phố học có lẽ sắp bị đuổi về rồi.”
“Hả? Đuổi về ư? Thành tích của em tốt như thế, đứng nhất toàn trường cũng bị đuổi về ư?” Mạc Như tức giận, chính sách khỉ gì thế, tuyển chọn đặc cách rồi đuổi về là có ý gì?
Mạc Ưng Tập gật đầu: “Nói mặc kệ thành tích, chỉ nhìn... xuất thân, quê quán, nhưng vẫn chưa xác định số người, nói là ra Tết đợi thông báo, bảo đi thì mới đi.”
Mạc Như tỏ ý hiểu rồi, cô giớ tay vỗ n.g.ự.c cậu ta: “Có chút chuyện đó mà làm cứ như thất tình, có đáng không, đón Tết vui vẻ với ba mẹ, chị với anh rể sẽ thăm dò giúp em.”
Đôi mắt Mạc Ưng Tập đỏ ửng: “Chị... lại nhờ chị đi cầu xin người ta rồi.”
“Cầu xin người khác có gì đâu mà mất mặt, ai mà chẳng có lúc tam tai bát nạn, có người xin cũng chẳng sao, về đi, chị đi đây.”
Nói xông, cô đạp xe đi, Mạc Ưng Tập chờ đến khi không nhìn thấy ai nữa mới quay người đi trên con đường ruộng.