Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 1012
Cập nhật lúc: 2024-08-28 20:59:01
Lượt xem: 33
Chiến sĩ thi đua chính là chiến sĩ thi đua, trình độ và chân bùn không giống nhau, anh ta nghĩ như thế.
...
Lần này, hoạt động Học Lỗi Phong phát triển bừng bừng khí thế, các trường học trong thành phố tổ chức nghe báo cáo, vào phân xưởng một thời gian rất lâu, thậm chí còn nói sẽ cố định lớp lao động, học sinh sẽ đến xưởng vào chiều thứ bảy hàng tuần giúp đỡ lao động.
Đây là Mạc Ưng Tập viết thư về kể lại.
Cậu ta đã khá hơn, sau lần quay về này, cậu ta đã nhận được rất nhiều sự quan tâm từ thầy Đặng trường cao trung, cậu ta đã được gọi đến để giúp đỡ phòng thí nghiệm trong lớp lao động.
Cậu ta cũng theo thầy Đặng đến tham quan phòng thí nghiệm nghiên cứu sinh học của trường đại học tỉnh, cậu ta rất tự hào phổ cập khoa học với chị gái và anh rể: “Chuyên ngành khoa học sinh học của trường đại học tỉnh là một trong những ngành tốt nhất thế giới.”
Mạc Như có cảm giác mờ ảo như có ý muốn thay đổi lý tưởng.
Tất nhiên, cô ấy không can thiệp vào chí nguyện của em trai mình, khi đứa trẻ còn nhỏ nói rằng lớn lên sẽ trở thành nhà khoa học, bác sĩ, phi hành gia gì đó… nhưng thực tế thì rất ít.
Vậy nên cho dù trước đây Mạc Ưng Tập từng nói muốn học môn khoa học xã hội, còn nói muốn học môn vật lý, nhưng Mạc Như cũng không coi đó là thật, dù là học môn gì thì cũng là tự do của cậu ta, cậu ta thích là được.
Các trường học ở nông thôn sẽ trực tiếp tạm dừng các lớp học để phụ giúp công việc đồng áng, hoặc các trường học sẽ tự mở vườn rau, trữ phân… Tuy nhiên, các trường học ở công xã Hồng Kỳ vẫn ổn, họ tổ chức nghe một vài lần báo cáo, lao động hai lần và đi học như bình thường trong thời gian còn lại.
Các trường tiểu học của đại đội Tiên Phong tự quyết định, họ nghe một lần báo cáo và lao động một lần, còn những lúc khác muốn làm gì thì làm.
Sau khi đại đội Tiên Phong trồng xong vườn cây ăn quả, cũng phân vùng cho các xã viên phụ trách trông coi, không cần bắt sâu bọ, nhưng công xã lại cần cắt cỏ và bón phân.
Ngoài ra, vườn cây ăn quả thường đồng bộ với vườn rau và vườn dưa, thường trồng rau, trồng dưa trong vườn cây ăn quả. Có thể thu hoạch các loại rau và dưa trong thời gian cây ăn quả chưa kết trái, không lãng phí diện tích đất.
...
Chớp mắt đã đến giữa hè, sấm rền ầm vang, mưa xối xả trút xuống.
Chu Thành Chí, Chu Thành Nhân và các ông cụ khác mặt áo tơi đi tuần tra khắp nơi, nhất là những vùng trũng bị ngập, những phòng xay bị nước lũ cuốn trôi, có căn nhà tranh gạch xi măng nào trong thôn bị sập hay không…
Bao năm qua họ đều họ đã tận mắt nhìn thấy trong thôn như thế nào, khi hạn hán thì bọn họ có suối nguồn, lũ lụt thì rút nước, lần nào cũng có thể hóa nguy thành an.
Mùa hè năm nay mưa rất to, bọn họ sợ rằng nước sông sẽ tràn khi đầy quá, đến lúc đó những vùng đất xung quanh sẽ gặp chuyện.
Ai biết cũng thấy kỳ lạ, con sông trong thôn lúc nào cũng nhiều nước như vậy, cũng chưa bao giờ thấy tràn ra ngoài. Lúc đầu, Chu Thành Chí nghĩ có phải là mình bị ảo giác, nhưng sau vài trận mưa to, ông phát hiện đúng vẫn y như cũ.
(Trương Thúy Hoa: Vậy thì chắc chắn là con dâu Đại tiên của tôi làm chuyện tốt đó, chỉ có mình tôi biết, thật là khó chịu quá.)
Tám chín phần mười ngôi nhà trong thôn được lợp bằng mái ngói, những đội nghèo cũng chuyển gạch lên lợp giúp bọn họ và cho nợ, sau đó trả lại từ từ bằng điểm công tác.
Ở trường tiểu học, nhà đội nay đã xây nhà ngói, khang trang sáng sủa, không sợ mưa to gió lớn nữa.
Chỉ có một số hộ dân tường còn xây bằng bùn nên không tránh khỏi mưa to bị sập, cũng may là chuyện nhỏ, không ai bị thương nên không có gì đáng lo ngại.
“Lò gạch thực sự lập công lớn rồi.” Chu Thành Nghĩa gật đầu liên tục.
Nhìn khắp xung quanh thôn ngoài, không có đại đội nào có phong thái đại đội Tiên Phong của bọn họ, trong thôn đầy mái ngói, phân nửa là nhà gạch.
Không chỉ như thế, đại đội Tiên Phong còn dựng những túp lều tranh nhỏ ở một số nơi trên cánh đồng, giải quyết vấn đề tiểu tiện khi các xã viên đi làm, vừa vệ sinh vừa ăn minh lại còn trữ phân, làm một việc mà được ba cái lợi.
Khi đi qua phía đông, bọn họ bắt gặp Đinh Xuân Vinh đang đội cái nón đi ra mương.
Trước kia Đinh Xuân Vinh bị xử tội vì trộm bông, sau đó trở về cũng thuộc thành phần không tốt, bà ta thường bị gọi lên công xã để răn đe, hàng ngày còn báo cáo tư tưởng cho đội.
Có rất nhiều cán bộ của đại đội kiếm lợi nhuận thông qua chuyện báo cáo tư tưởng, nhưng cán bộ của đại đội Tiên Phong đều được đội hai giúp đỡ nên không dám làm chuyện xấu.
Vì vậy, công việc báo cáo của Đinh Xuân Vinh rất dễ dàng, không cần ngày nào cũng báo cáo, cứ mười ngày nửa tháng lại báo cáo một lần rồi thôi, nhìn biểu hiện đi làm hàng ngày là được.
Bởi vì bà ta rất cảm kích Chu Thành Chí, Mạc Như và những người khác.
Lúc bà ta đến công xã nhận giáo huấn, những người ban đầu cùng nhau trộm bông, hiện tại trong thôn rất là thảm, không thể nào sánh được với bà ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-1012.html.]
Hiện tại bà ta còn được Mạc Như giao nhiệm vụ trông coi vườn cây ăn quả, cũng rất là hăng hái.
Thấy Chu Thành Chí và những người khác đến, bà ta lập tức đứng ngay ngắn, khoanh hai tay: “Chào đội trưởng!”
Không có cách nào, các quy tắc đã được huấn luyện trong đội cải cách lao động trong vài năm không thể thay đổi.
Chu Thành Chí nhìn nhà và tường sân nhà bà ta, mặc dù Trần Kiến Thiết lười biếng, nhưng con trai ông ta lại rất tài giỏi, đi làm không lười nhát, kiếm được rất nhiều điểm công tác. Còn bởi vì Đinh Xuân Vinh phạm lỗi nên trong nhà có địa vị thấp, cũng không dám mang thứ gì về nhà mẹ đẻ, nhà mẹ đẻ chê bà ta có thành phần không tốt nên cũng không góp vì sợ bị liên lụy, cho nên nhà bà ta trữ tiền và lương thực.
Ba gian nhà chính trong nhà đã được xây lại thành nhà gạch ngói, cũng coi như là giỏi rồi.
Chu Thành Chí cũng không nói gì, bọn họ tiếp tục tuần tra, một lúc sau bắt gặp Mạc Như và Chu Minh Dũ từ phía đông trở về.
Mấy ông cụ lập tức nở nụ cười hiền từ: “Ba mẹ Thất Thất, đi xem nước à?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Trước đây thì Hồng Lí Tử à Hồng Lí Tử ơi, giờ đã là ba của hai đứa con rồi, không thể nào gọi tên cún cơm được nữa.
Chu Minh Dũ trò chuyện với Chu Thành Chí một lúc, bảo ông cử người thông rãnh xả nước ở phía đông, làm như thế thì nước trữ trong thôn mới chảy vào giếng trữ nước phía đông, không làm ngập hư đường, chảy ngược vào nhà của cán bộ xã.
Các ông cụ đi xem.
Giếng trong không gian Mạc Như có công năng rất mạnh, có thể xả nước khi hạn hán và thu nước khi lũ lụt. Năm nay kỳ nước lên, cô bận cùng Chu Minh Dũ ra ngoài đi tuần, thấy ở đâu có giếng lớn, nước mương quá đầy thì thu vào, để chúng có thể tiếp tục trữ nước mà không bị chảy ngược.
Không chỉ có đại đội Tiên Phong, bọn họ còn đến những đại đội xung quanh.
Bọn họ còn đặc biệt đi tuần tra những đập nước lớn kia.
Đập chứa nước trữ nước rất lớn, mang lại lợi ích cho một bên trong thời kỳ hạn hán, đồng thời cũng là nơi nguy hiểm nhất khi xảy ra lũ lụt, nếu mực nước vượt quá mức cảnh báo thì rất dễ làm vỡ bờ bao và gây ra thảm họa cho một bên.
Đồng ruộng hay thôn trang xung quanh đều gặp họa.
Ngay cả khi bờ bao không vỡ bờ bao, đôi khi để bảo vệ huyện lị khỏi bị ngập lụt, huyện ủy sẽ ra lệnh đào bờ bao để xả lũ, hy sinh quyền lợi của một số ít người để bảo vệ lợi ích của số đông.
Lúc đầu, Mạc Như còn lo lắng mình thu… nhiều nước như thế, giếng nước trong không gian có vỡ hay không? Nào ngờ cái giếng đó thực sự vẫn như thế, không từ chối bất cứ ai đến, cho dù có đầy cũng không tràn, ngay cả giọt nước cũng không.
Giống như khi hạn hán, cho dù cô xả bao nhiêu nước thì nước giếng cũng không thấy ít đi, nhưng hiện tại cho dù cô thu bao nhiêu cũng không thấy nhiều.
Thật sự rất kỳ lạ.
Chính vì cái giếng này mà có rất nhiều người đã sống sót.
Nói về trận lụt năm này, bên ngoài có rất nhiều nơi bị ngập nặng, chỉ có huyện Cao Tiến là có giảm giác chỉ là trận mưa to mà thôi, mực nước... cũng bình thường.
Nhưng chạy tới chạy lui cũng khá mệt, ít ra thì Mạc Như cũng đã giảm cân nhiều, cằm nhọn hoắt, mắt cũng sâu, trông có vẻ ngũ quan đã càng thêm lập thể.
Dùng câu nói của Chu Minh Dũ, hai vợ chồng ngày nào cũng nhìn nhau, nhưng anh vẫn kinh ngạc trước vẻ đẹp ấy.
Mạc Như đỏm dáng sờ mặt, nói một câu: Có phải là giảm cân rồi không?
Trên đường hai người về nhà, trời mưa dần nhỏ hơn, khi đi qua nhà Chu Thành Liêm, Mạc Như kéo Chu Minh Dũ: “Chúng ta đến thăm xem ông cụ đỡ hơn chưa.”
Chu Công Đức sinh bệnh từ mùa đông năm ngoái, trong khoảng thời gian đó đã cấp cứu một lần, suýt nữa là đã không quay lại nữa.
Bởi vì chuyện này, Chu Thất Thất mới nhớ đến thịt Đường Tăng.
Cửa vừa mở, hai người cởi áo tang ở dưới minh lâu, gõ cửa gọi một tiếng.
Ngay sau đó, một cô con dâu trẻ tuổi đội nón lá đi ra: “Ái chà, là ba mẹ Thất Thất à, mau vào đi.”
Cô con dâu này có vóc dáng trung bình, dáng người mảnh mai, nước da hơi ngăm, khi cười đôi mắt cong đen sáng, rất là thân thiện.
Đây là vợ Chu Thành Liêm, đầu hè năm nay mới cưới, tên là Kinh Quế Hương.
Kinh Quế Hương không phải là người huyện Cao Tấn, mà là người huyện Cao Tiến. Bọn họ quen nhau vào năm đó, lúc Mạc Như, Chu Minh Dũ cùng Chu Thành Liêm, Chu Bồi Cơ đến huyện gần đó giúp đỡ bắt châu chấu.
Đầu năm nay, nhà gái đã chủ động cử người đến nhà để làm mai, cũng không cần sính lễ. Mặc dù bọn họ không cần sính lễ, nhưng gia đình Chu Thành Liêm có cuộc sống rất khá nên tất nhiên sẽ không từ chối, mà ngược lại còn cho rất nhiều. Chỉ là khi kết hôn nhà gái gửi về coi như của hồi môn, không lợi dụng nhà họ Chu.