Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 1045

Cập nhật lúc: 2024-08-29 15:20:23
Lượt xem: 36

Nhưng mà nếu như đến trung tâm bách hóa để mua, thì phải có phiếu lông cừu, ở dưới quê chưa từng nhìn thấy. Cho dù là cư dân thành phố, mỗi người một năm cũng chỉ được có hai ba phiếu, không dư giả gì, đương nhiên sẽ không bán cho bên ngoài.

Cô ấy nhìn một cái, một túi len to như vậy, chắc chắn là người nhà đi làm ở xưởng len, chứ không hoàn toàn không có được.

Nhưng mà những điều riêng tư như vậy không được hỏi thăm, người ta rất cảnh giác, cũng không thể nào nói, lỡ như bị báo cáo thì sao.

Mạc Như hỏi một chút, bà cụ nói muốn lấy phiếu lương thực.

Lúc này có tiền cũng không mua được lương thực, nhưng mà phiếu lương thực chính là lương thực, vậy nên rất nhiều người thiếu lương thực đều sẽ xin phiếu lương thực.

“Con cái chúng tôi phải đi xa, cần có phiếu lương thực, chỉ đổi phiếu lương thực thôi. Không cần phiếu sợi len, một lượng thì mắc hơn năm xu tiền so với lại cửa hàng, rất rẻ rồi đó!” Bà cụ nhỏ tiếng nói.

Tuy rằng cô ấy cảm thấy không cần phiếu, bán cũng không mắc, nhưng mà cho dù tùy tiện đan một cái áo len quần len thì cũng cần gần hai cân len, cho dù có mua đủ cũng không rẻ. Vậy nên, cô ngây người ra một chút rồi chỉ hỏi không mua.

Người này từ giọng điệu gấp gáp giao dịch thành công là Mạc Như có thể hiểu được, Mạc Như còn cảm thấy là bà ấy cần gấp phiếu lương thực, cô ấy thám thính hỏi: “Thím à, lương thực có lấy không? Lương thô lượng mịn đều có.”

Bà cụ vừa nghe có lương thực, đương nhiên là tốt rồi, dùng lương thực đổi phiếu lương thực rất dễ, “Lấy lấy, lấy chứ, cô có bao nhiêu?”

Mạc Như lại không nói ngay, chỉ hỏi Chu Minh Dũ có tiện hay không, phải quay về lấy.

Bà cụ vừa nghe là biết bọn họ có lương thực, ngay lập tức nói: “Cháu gái à, cháu xem ta có sẽ len cừu tốt nhất. Nếu như cháu đổi hết thì bảy tám cây kim đan len này đều tặng cho cháu.

Dù gì bây giờ mình hoa mắt cũng không dùng được, sau này cũng sẽ không đan len nữa.

Thương lượng xong giá cả và số lượng, Mạc Như và Chu Minh Dũ bèn quay về nơi yên tĩnh lấy lương thực ra, sau đó đến tìm bà cụ để đổi.

Bà cụ dùng tay sờ nhẹ lương thực, bỏ vào mồm cắn thử một miếng, biết là cực kỳ tươi mới không phải là lương thực cũ bèn rất vui mừng, đưa hết sợi len và kim đan len cho hai người.

Kim đan len là bốn cây một bộ, còn có kim đan hình tròn, đều là những loại dày mỏng dài ngắn khác nhau, Mạc Như rất thích.

Trao đổi xong xuôi, hai bên vội rời khỏi.

Hai người thấy trời cũng không còn sớm, bèn quay về sở tiếp đãi.

Chu Minh Dũ lấy nước cho Mạc Như tắm, anh thì trải nệm, hai người sau khi rửa mặt tắm xong rồi chui vào trong chăn.

Chu Minh Dũ tựa vào đầu giường, dịu dàng xoa nhẹ những sợi tóc của Mạc Như cười nói: “Thiếu chút gì đó.”

Mạc Như mặt ửng đỏ còn chưa hết, không hiểu ý nhìn anh ấy, thì thầm: “Cái gì?”

“Làm điếu thuốc thì tốt biết mấy.”

Mạc Như: …

“Ngày mai đi mua một túi thuốc cho anh!”

Chu Minh D: Làm túi thuốc sau chuyện đó?

Anh nhấc cái chăn lên trùm hai người lại, làm Mạc Như la lên thất thanh, “Ê!”

“Vợ à, anh nghĩ lại rồi, điếu thuốc sau chuyện đó chi bằng làm thêm lần nữa.”

Ngày hôm sau Chu Minh Dũ tinh thần phấn chấn, nhìn một cái Mạc Như còn đang nằm nướng trên giường, “Vợ à em ngủ thêm chút nữa, anh đến nhà ăn lấy cơm cho em.”

Mạc Như muốn nói trong không gian nhiều đồ ăn lắm, nhưng lại lười đến mức không mở lời, chỉ muốn ngủ đến thiên hoang địa lão mà thôi.

Đến lúc mà Mạc Như hoàn toàn tỉnh táo đã là hơn 9 giờ.

Cô mở mắt ra vươn vai một cái thật đã, lại nhìn thấy Chu Minh Dũ ngồi ở ghế dưới cửa sổ đang đan len.

!!

Anh út năm, không phải là anh nghiêm túc chứ!

Chu Minh Dũ nghe thấy cô ấy tỉnh dậy, ngẩng đầu nhìn cô ấy, giơ giơ kim đan cười nói: “Anh giúp em nghiên cứu một chút kiểu dáng trên sách này trước.”

Những ngày này anh ấy đọc không ít sách, trong đó là đã có sách cũ đan len mà anh mua bằng một hào rưỡi. Ngày trước Mạc Như từng nói với anh một lần, muốn mua cuốn sách một ít len để đan áo len và quần len, anh ấy nhìn thấy nên tiện thể mua luôn.

Kiểu dáng ở trong sách đan len đều được thay thế bằng kí hiệu đặc biệt, nếu không tìm được quy luật, thì gần như là đọc Thiên Thư, anh ấy muốn giúp Mạc Như nghiên cứu quy luật một chút trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-1045.html.]

Mạc Như rất hiếu kỳ: “Cho em xem thử anh đan có đúng hay không?”

Việc đan len như vậy, con gái hồi nhỏ về cơ bản đều có một chút kinh nghiệm, lúc mà mẹ đang bao tay, áo len đều sẽ mô phỏng theo một chút.

Về cơ bản thì Mạc Như biết, kiểu dáng xinh đẹp thì đừng mơ đến.

Cô xem một chút, Chu Minh Dũ lại thật sự nghiên cứu ra rồi!

Không hổ danh là dân tự nhiên!

Hai người nghiên cứu một chút, Mạc Như vội thức dậy rửa mặt ăn cơm, sau đó cùng đi tìm quản đốc Lý.

Quản đốc Lý đang kiểm tra máy nông nghiệp mới sản xuất ở trong phân xưởng, nghe nói Chu Minh Dũ và vợ anh ấy tìm ông, ông dặn dò một tiếng rồi đến văn phòng.

Sau khi gặp mặt, Mạc Như đưa vài hũ dưa muối, dưa chua, mứt trái cây của mình làm trước, “Quản đốc Lý à, đây là do cháu tự làm, chú nếm thử xem.”

Quản đốc Lý khá vui mừng, kêu bọn họ ngồi, hỏi một chút tình hình nơi ở, “Sao không ở ký túc xá? Kêu bọn họ sắp xếp một căn kí túc xá ở hai ngày tốt biết mấy, không cần tốn tiền.”

Chu Minh Dũ cười nói: “Ký túc xá thì cũng không có chỗ trống, làm phiền người khác không tốt.”

Quản đốc Lý cũng không dằn co thêm vấn đề này nữa.

Chu Minh Dũ bèn bắt đầu giơ ngón tay ra đếm phải mua những máy nông nghiệp nào.

Một máy cày mới, máy xới đầy đủ phụ kiện, máy tách hạt thu hoạch, máy rải hạt giống, công cụ cày cuốc đơn giản v.v… trong đó những phụ kiện dễ hư thì cần phải dự trù hai cái, đến lúc có vấn đề thì mình cũng có thể tự thay. Ngoài ra anh ấy còn muốn mua một ít những phụ kiện dự bị khác, những cái này sau khi mang về có thể tự ráp lắp ráp sử dụng theo nhu cầu của mình.

Anh ấy có một kế hoạch mới, muốn cải tiến loại hình nhiên liệu ở quê hương, nếu thí nghiệm thành công, đến lúc đó thúc đẩy quảng bá rộng rãi ở cả thôn và công xã.

Quản đốc lý thắc mắc nhìn đơn hàng của anh ấy, những máy nông nghiệp thì biết, nhưng những phụ kiện phía sau thì ông ta không hiểu, “Minh Dũ đây là dùng để làm gì?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Chu Minh Dũ cười nói: “Chú Lý à, cháu từng nhìn thấy vấn đề liên quan tới khí đốt ở trên một tờ báo khoa học, nên nghĩ… nên nghĩ là đại đội chúng cháu có phải cũng có thể làm cái này không. Đây chỉ là một suy nghĩ ban đầu của cháu, bây giờ còn chưa hoàn chỉnh.”

Quản đốc Lý ngạc nhiên nhìn anh ấy, “Minh Dũ, cháu được đó.”

Thanh niên này, đúng thật là cứ tạo bất ngờ cho người khác.

Chu Minh Dũ khiêm tốn cười cười, ngày trước môi trường không cho phép, đương nhiên là anh ấy không dám làm phiền, nhưng mà bao nhiêu năm qua rồi, anh và Mạc Như ở trong thôn đã sớm có quyền lên tiếng, đương nhiên có thể từng bước thể hiện bản lĩnh rồi.

Dù gì cũng phải khiến cho cuộc sống ngày càng tốt lên nhỉ.

Cho dù môi trường chung của mười mấy hai mươi năm này sẽ không tốt lắm, nhưng mà anh ấy không muốn khuất phục với môi trường nhịn nhục sống một cuộc sống khó khăn, nếu có khả năng cải thiện môi trường xung quanh mình, đương nhiên là bọn họ sẽ đi thử.

Trình độ công nghiệp của thập niên 60 tuy rằng không đủ cao, nhưng mà tốt hơn thời cổ đại rất nhiều, rất nhiều thứ vẫn có thể thực hiện nhẹ nhàng.

Chẳng hạn như là: Khí đốt dưới quê!

Khi đốt là đồ tốt, nếu có thể xây hồ khi đốt, đến lúc đó nhiên liệu, thuốc trừ sâu, phân bón, thức ăn chăn nuôi đều có hết, quan trọng nhất là phân bón hữu cơ không ô nhiễm, ít nhất đảm bảo thôn mình tự cung tự cấp, vẫn là rất tốt.

Quản đốc Lý: “Chú quyết định ủng hộ cháu, sau này có phụ kiện cần thiết, cháu chỉ cần xin với nhà máy cơ khí ở khu vực các cháu, chú sẽ sắp xếp cho cháu.”

“Chú Lý à, vậy thì cảm ơn chú quá!” Chu Minh Dũ vui mừng nói.

Quản đốc lý duyệt hết mấy tờ giấy này, sau đó kêu bọn họ đến bên kế toán nộp tiền, rồi đến nhà kho nghiệm thu nhận hàng, có thể đi cùng với lại hàng mà gửi đến khu vực bọn họ, sau đó gửi đến nhà ga huyện Cao Tấn.

Đến lúc đó bọn họ có thể lấy hàng trực tiếp ở nhà ga xe lửa.

Chờ những thứ này đều ổn thỏa, quản đốc lý mời Chu Minh Dũ và Mạc Như buổi tối đến nhà anh ấy ăn cơm, “Đều là người của tổ kỹ thuật, cháu quen biết mà.”

Trải qua hơn một tháng tiếp xúc, những người của tổ kỹ thuật đều nhìn Chu Minh Dũ bằng con mắt khác, bây giờ đều xem anh ấy là người nhà.

Dù gì anh ấy mang đến vinh dự lớn như vậy cho tổ kỹ thuật, có thể được thủ tướng tuyên dương ở trên báo Nhân Dân, đây là điều cực kỳ đáng tự hào!

“Chú Lý à, vậy chúng cháu không khách sáo đâu, buổi tối cháu và Mạc Như cùng với kỹ thuật viên Trương cũng đi nha?” Anh ấy hỏi quản đốc Lý.

Nếu Trương Khánh Chúc biết mình đến nhà quản đốc Lý ăn cơm mà không gọi anh ta, chắc là sẽ rất buồn.

Quản đốc Lý cười cười, “Đương nhiên là đi cùng, các cháu cùng đến mà.”

Chu Minh Dũ vui mừng nói: “Chú Lý à, vậy tối nay sẽ đến làm phiền nhà chú nhé. Cháu đưa vợ đi dạo cửa hàng một chút trước, 5 giờ rưỡi tối qua đó.”

Dù gì anh ấy không phải là nhân viên, bây giờ vợ đến rồi, đương nhiên không đi làm cả ngày ở trong phân xưởng, anh ấy còn muốn đưa Mạc Như đi xem phim mà.

Đến thành phố rồi, sao có thể không làm vài điều lãng mạn chứ.

Sau khi chào tạm biệt quản đốc Lý, hai người đến tìm Trương Khánh Chúc muốn nói với anh ta việc buổi tối ăn cơm, kết quả là Trương Khánh Chúc vừa không ở phân xưởng, vừa không ở ký túc xá.

Loading...