Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 1079
Cập nhật lúc: 2024-09-02 13:46:51
Lượt xem: 28
Mặc dù Mạc Ưng Phỉ không đẹp trai bằng anh cả và em út, nhưng lại phù hợp với gu thẩm mỹ ở nông thôn, cao lớn đẹp trai, hiền lành dịu dàng, không lạnh lùng như anh cả, không sôi nổi như em ba, thoạt nhìn là người có thể sống hòa thuận.
Thẩm Thục Quân cũng không quá kén chọn, chấm được vài cô gái, đều là người chăm chỉ và giỏi giang.
Bà ấy kiểm tra các điều kiện cơ bản, trong phạm vi này để con trai mình tự chọn và quyết định người mình thích.
Mạc Ưng Phỉ không chút do dự, trực tiếp chọn con gái của nhà đại đội trưởng Tào Thoản, khi đó Mạc Thụ Kiệt làm bác sĩ thú ý, đội trưởng Tào đã rất chiếu cố đến ông ấy.
Sau đó là đính hôn, nhà họ Tào đồng ý, họ còn chủ động đề nghị kết hôn sớm hơn, để tránh trời nóng không tiện.
Hai nhà cùng nhau bàn bạc, lặng lẽ coi ngày rồi định ngày sau cày bừa vụ xuân và trước khi thu hoạch lúa mì, khoảng thời gian này trời không nóng cũng không lạnh, rất là tiện lợi.
Em hai kết hôn, Mạc Như và Chu Minh Dũ dẫn con cái về tham dự hôn lễ, còn mời cả Phó Trân và Lượng Lượng, Mạc Ưng Tập cũng mời giáo viên và bạn bè của mình đến nhà.
Với sự góp mặt của rất nhiều khách mời có trình độ, hôn lễ diễn ra đơn giản nhưng vô cùng náo nhiệt và đáng nhớ.
Năm nay, mối quan hệ với Liên Xô xấu đi rõ rệt, sau sự kiện đảo Trân Bảo, chính quyền trung ương đã điều chỉnh chính sách chiến lược, yêu cầu tất cả các thành phố và nông thôn phải dốc sức đào hầm trú ẩn phòng không để chống lại sự xâm lược của vũ khí hạt nhân.
Công sự phòng không quân sự được xây dựng dưới sự chỉ đạo của quân đội và các chuyên gia đương nhiên là thực dụng, chúng cũng được sử dụng trong nhiều năm sau đó, trở thành một số trung tâm mua sắm dưới lòng đất.
Công xưởng, trường học, bệnh viện, cơ quan đơn vị và cả nông thôn, tất cả phải đào và xây hầm trú ẩn tập thể, thậm chí từng hộ gia đình cũng phải xây dựng.
Hầm trú ẩn có những yêu cầu đặc biệt riêng, đòi hỏi phải có gạch xây, xi măng, cốt thép… nhưng có rất nhiều gia đình có điều kiện kinh tế không dư dả để mua đủ vật liệu xây dựng.
Vì vậy, có một số người đã đào một cái hố trong nhà, mua một bể nước lớn đặt ở trong và đậy nó bằng một tấm gỗ lớn, đồng thời coi nó như hầm trú ẩn để đối phó kiểm tra.
Hầm trú ẩn tập thể đào sâu và dài nhưng lối ra lại rất nhỏ, hơn nữa kỹ thuật chưa tốt, sau một thời gian thì bị ngập nước hoặc dễ sập, có trẻ nghịch ngợm mắc kẹt bên trong, có người sơ ý ngã gãy chân, một số loài động vật đi lạc... nhưng sau đó đã phát hiện ra tác dụng kỳ diệu của nó, vào mùa hè nóng bức, hầm trú ẩn là nơi tốt nhất để giải nhiệt. Có công xưởng đã trực tiếp đào một số cửa từ hầm trú ẩn bên dưới ký túc xá, hầm trú ẩn trở thành máy điều hòa tự nhiên, thổi ra không khí mát mẻ.
Kể từ đầu năm đã bắt đầu đào hầm trú ẩn, đồng thời không chậm trễ các công việc đồng áng như cày bừa vụ xuân, gieo trồng vụ xuân và thu hoạch lúa mì, đã tạo ra một đợt bùng nổ mới ở nông thôn.
Đại đội Tiên Phong và trường học tất nhiên cũng không ngoại lệ, cần phải đào hầm trú ẩn theo yêu cầu của bên trên.
Chu Minh Dũ biết chắc chắn không làm được nên không để các xã viên chậm trễ công việc đồng áng, chỉ có lúc nhàn rỗi mới học Mạc Gia Câu đào vài hầm đại đội đối phó kiểm tra. Ngoài ra, còn có mỏ đá ở thôn Tống gia, bên dưới đào một hố đá sâu, gần giống với hầm trú ẩn.
Đối phó điều tra là đủ rồi.
Còn về trường học, đại đội Tiên Phong không cho phép trường học tự đào, hố đào xong phải lấp lại, nếu không thì trời mưa tưới tiêu và chơi đùa rất nguy hiểm, nhiệm vụ của họ phân chia trong đại đội là được rồi.
Ngoài việc đào hầm trú ẩn, các tổ chức các cấp cũng có những thay đổi nhất định, yêu cầu toàn dân phải thực hiện quân quản.
Biên chế trường học chuyển đổi trường thành trung đoàn, cấp là đại đội, lớp là trung đội, cao nhất là ủy ban cách mạng trường học, tổ công tác chính trị, tổ cải cách giáo dục, tổ hậu cần, tổ chức học sinh cao nhất là Đại hội.
Các công xưởng và các đại đội cũng tiến hành chấn chỉnh, chẳng hạn như đại đội Tiên Phong đổi thành đoàn đội Tiên Phong, tổ chức cao nhất là ủy ban cách mạng trung đoàn, đội sản xuất ban đầu đổi thành liên đội, tiểu đội đổi thành trung đội.
Một số đại đội ban đầu có quy mô nhỏ, chỉ có một hoặc hai đội sản xuất, vì đoàn đội quá nhỏ nên họ bắt đầu hợp nhất với các đội sản xuất khác.
Vì vậy trung đoàn Tiên Phong trở thành trung đoàn lớn dưới công xã Hồng Kỳ, đồng tiến miếu tướng quân, Thảo Bạc Nhi, thôn Đinh Gia và hai mươi đại đội. Đại đội Tiên Phong là bộ chỉ huy trung đoàn, phía dưới là đại đội, đại đội còn có thể chia thành trung đội.
Nhưng giữa đại đội và đại đội không dễ hợp nhất với nhau, dù sao vốn dĩ cũng cùng cấp bậc. Hiện tại nhất định phải phân cấp trên và cấp dưới, cũng không dễ dàng thỏa hiệp.
Cho dù là lãnh đạo ủy ban cách mạng công xã thì cũng tranh cãi nhau.
Nhiều đội sản xuất làm ầm lên không thể chấp nhận được, rồi tan rã chỉ trong thời gian ngắn.
Nhưng ở đại đội Tiên Phong, các đại đội khác cũng nóng lòng muốn đến chung vui với đại đội Tiên Phong vì muốn được thơm lây.
Thợ mộc Phạm và Thảo Bạc Nhi và những người khác tán thành đầu tiên, còn có thôn Tống gia, đất đai căn cỗi, hiện tại làm việc ở công xưởng đại đội Tiên Phong để kiếm tiền.
Ủy ban cách mạng công xã đã chủ trì hội nghị hợp nhất của đoàn Tiên Phong, còn tổ chức hội nghị bầu chọn cán bộ đoàn sản xuất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-1079.html.]
Vốn dĩ Trương Căn Phát cảm thấy mình nhất định có thể được chọn làm trung đoàn trưởng, kết quả là xã viên và cán bộ đã bỏ phiếu cho Chu Minh Dũ với tỷ lệ phiếu áp đảo chín mươi phần trăm.
Quan trọng là Chu Minh Dũ chưa sẵn sàng làm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ông ta muốn để công xã cử người đến, cuối cùng Tương Ngọc Đình và Liễu Hồng Kỳ quyết định cho Chu Minh Dũ làm trung đoàn trưởng sản xuất.
Đồng thời còn chọn ra các cán bộ như trung đoàn phó, chính ủy, bí thư, kế toán… Những người này được chọn từ bộ cán bộ ban đầu của mỗi đại đội, hoặc do xã viên tuyển cử, trung đoàn trưởng và công xã cùng bầu chọn.
Mạc Như được chọn làm đội trưởng đội hậu cần, vốn dĩ mọi người muốn chọn cô làm chính ủy nh cô đã dứt khoát từ chối.
Cô không muốn làm cán bộ, sau khi làm cán bộ thì phải họp đủ thử, cô không chịu đựng được.
Cô không muốn bị công việc vắt kiệt thời gian riêng tư của mình.
Hơn nữa, nếu Chu Minh Dũ làm trung đoàn trưởng thì trong nhà có một cán bộ, sau này chắc chắn sẽ rất bận rộn, nếu cô cũng làm cán bộ thì cả hai không thể chăm lo gia đình khi bận rộn, cũng chẳng ra làm sao.
Tâm lý của cô đối với công việc ở kiếp này khác với kiếp trước, dù sao đi làm cũng là để nuôi sống gia đình, nhận ra giá trị bản thân. Kiếp này cô có không gian, Chu Minh Dũ, con cái và người nhà, nuôi gia đình không thành vấn đề, có thể nhận ra giá trị bản thân tốt hơn.
Xem ra bởi vì lao động đã không còn là cách kiếm sống của cô, cô hà tất phải cực khổ với bản thân như vậy.
Vì vậy Chu Minh Dũ đã đề nghị cô làm đội trưởng hậu cần, phụ trách hậu cần của đội, cũng chính là bộ phận tài nguyên.
Việc quản lý vật tư trong bộ phận này giao cho ai cũng có thể có sơ hở, nhưng Mạc Như không quan tâm, cô có nhiều vật tư trong không gian hơn bất kỳ ai khác, cô chỉ mưu cầu lợi ích tập thể chứ không hề trục lợi.
“Vợ, em làm hậu cần quản lý vật tư, để các xã viên làm việc vặt, em phân công cho bọn họ, chủ yếu là em làm hậu cần cho anh, anh cảm thấy rất yên tâm.”
Nghĩ đến việc hai vợ chồng cùng hợp sức, anh cảm thấy hơi kích động.
Với sự thuyết phục của Chu Minh Du, Mạc Như cũng không kiên quyết nữa, dù sao cũng coi như vợ chồng đồng cam cộng khổ, cũng khá lãng mạn.
Chu Thanh Chí được chọn trực tiếp làm đại đội trưởng của đại đội đầu tiên của đoàn Tiên Phong, bốn đội sản xuất ban đầu bên dưới trở thành trung đội trưởng, Chu Minh Quốc làm trung đội trưởng thứ hai.
Những cán bộ khác cũng có sự thay đổi.
Những thanh niên tri thức kết hôn với xã viên và cắm rễ ở đại đội Tiên Phong, bởi vì có văn hóa, cũng được đưa vào các trung đoàn, đại đội và trung đội.
Sau khi hợp nhất, đợi đến khi tất cả đều ông định thì cũng là lúc thu hoạch vụ thu.
Lúc này, trong huyện truyền ra thông tin, bọn họ đã nhập hai máy cày bánh xích loại bảy mươi lăm Đông Phương Hồng.
Máy cày này có chất lượng rất tốt, Chu Minh Dũ rất có ấn tượng với nó, lúc nhỏ nhà ông nội cũng có, hơn bốn mươi năm rồi vẫn có thể hoạt động.
Vậy nên có mua cũng không thiệt, có mua cũng không hối hận.
Huống hồ loại máy cày này rất đắc, một chiếc cũng khoảng một vạn hai đến một vạn ba, đây không phải là thứ mà một thôn bình thường có thể mua được.
Hiện tại một đoàn mua một hai chiếc máy cày khá hợp lý.
Vừa nghe tin, Chu Minh Dũ lập tức đạp xe chạy đến huyện, tìm ủy ban cách mạng huyện xin phép, đoàn Tiên Phong xin mua máy cày.
Một máy cày thực sự không phải là loại dắt tay xình xịch.
Loại máy cày bánh xích này có thể cày được bảy mươi đến tám mươi mẫu đất một ngày.
Hiện tại đang đúng lúc đại bình đoàn tác chiến, bởi vì hơn một chục đại đội hợp nhất, nhiều vùng đất nông nghiệp được trực tiếp hợp nhất và thông với nhau, tất cả đều mô phỏng những mảnh đất lớn của nông trường.
Khu đất rộng lớn mênh m.ô.n.g rất phù hợp cho công việc máy móc.
Đơn xin ban đầu rất suôn sẻ, trưởng ban Khâu và những người khác trực tiếp duyệt cho anh, đóng dấu đồng ý, còn giúp họ vay tiền từ chi nhánh huyện Cao Tiến của ngân hàng Nông nghiệp, họ chỉ cần trả ba ngàn đồng, phần còn lại có thể vay.