Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 297
Cập nhật lúc: 2024-08-10 16:54:09
Lượt xem: 34
Mặc dù đã là lập thu, nhưng những con muỗi và côn trùng ở vùng đất hoang vẫn rất ngang ngược, chúng cắn bọn họ ngứa ngáy khắp người.
Trương Đức Phát thức giấc vì bị côn trùng cắn, đúng lúc nghe thấy tiếng bánh xe và bước chân, ông ta lập tức bò dậy lao ra ngoài: “Làm gì thế? Đứng lại.”
...
Bỗng dưng có một người chạy ra, cho dù biết lúc này không có cướp bóc dọc đường cũng có thể bị người ta dọa giật mình.
Chu Minh Dũ hét to một tiếng: “Đả đảo thổ phỉ, phần tử xấu.”
Anh lao đến trước với một cú đòn móc trái và một quét đường chân, anh dứt khoát nhanh nhẹn quăng Trương Đức Phát xuống mương.
Người còn lại mơ màng chưa thức giấc, căn bản không không biết chuyện gì đang xảy ra.
Trương Đức Phát bị đ.ấ.m ngay vào mặt, con ngươi giống như muốn nổ tung đầu ong ong vì đau, ngay sau đó bị người ta quăng xuống mương ngã lộn nhào.
Chu Minh Dũ đẩy xe nhỏ chạy như bay, vừa chạy vừa hét như người không sợ làm lớn chuyện: “Chủ nhiệm trị an! Có thổ phỉ, có cướp bóc dọc đường.”
Đi vào thôn, anh cứ hét như thế và bắt gặp Chu Minh Quốc.
Chu Minh Dũ lấy đồ từ trong giỏ ra rồi trực tiếp đưa xe cho anh ta: “Anh, em về nhà trước đây.”
Chu Minh Quốc nói: “Không sao! Em chỉ cần đi về nhà là được.”
Chu Minh Dũ về nhà đến, Trương Thúy Hoa thấy anh về rồi nên cũng yên tâm đi báo bình an cho ông nhà.
...
Chẳng mấy chốc, ở khắp các lối vào trong thôn đều vang lên tiếng hét đánh rồi tiếng hét bắt người, kết quả tất nhiên là người của Trương Căn Phát bị đánh một trận, còn người đánh chính là đội hai.
“Chúng tôi nghe theo lệnh của đội trưởng và xưởng trưởng, buổi tối tan làm đi nhặt đã để dựng lều xưởng làm giấy, còn các người làm gì thế? Nói chúng tôi là đầu cơ tích trữ ư? Đi tìm bí thư đại đội và chủ nhiệm trị an nói lý lẽ thôi.”
“Đi thôi, đi đòi lại công bằng.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Ngay sau đó, người trong thôn không ngủ nữa, cả đám chạy đến cửa nhà bí thư đại đội đòi lý lẽ. Trương Đức Phát cũng che mắt, chân bước khập khiễng về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-297.html.]
Ông ta bị Chu Minh Dũ đánh rất nặng, đôi mắt sưng như quả đào, nheo mắt thành một khe hở, nửa bên mặt cũng sưng như đầu heo. Cũng may những viên đá ở dưới mương đã được nhặt đi từ lâu rồi nên khi bị quăng xuống, cùng lắm là ngậm một miệng bùn, không bị vấn đề gì khác nếu không thì có lẽ toác đầu chảy m.á.u rồi.
Chu Thành Chí tức giận, hét to: “Các người không để người khác ngủ, đánh đuổi quỷ Nhật Bản rồi, Quốc Dân Đảng cũng đánh đuổi rồi, phản cách mạng cũng đánh đổ rồi, trong thôn chỉ toàn là bần nông và trung nông, các người còn giày vò cái khỉ gì. Sau này không có mệnh lệnh và công văn của công xã, nếu có ai trong thôn đánh g.i.ế.c bắt người này người kia thì cứ bắt hắn trước tiên.”
Ngày nào mấy anh em Trương Căn Phát cũng làm như thế, không có ai chịu nổi, vẫn là phải nổi giận một lần trán áp bọn họ để bọn họ dừng lại.
Mọi người đồng loạt chỉ trích Trương Đức Phát và Trương Căn Phát với tư thế không buông xuôi.
Cuối cùng vẫn là khi trời sáng, Trương Kim Hoán từ công xã trở về làm nguôi ngoai cơn giận của mọi người. Anh ta bảo Trương Đức Phát đừng có cả ngày cứ chằm chằm vào chuyện đầu cơ tích trữ, đất phân phối ở trong thôn phải thu tập thể, sau này nhà nông không có lương thực dư gì cả, cũng không có đầu cơ tích trữ, bảo ông ta đừng quá nhạy cảm.
Chủ yếu là hiện tại đã mở xưởng làm giấy rồi, cần dựng lều, lắp đặt nồi hơi, thu hoạch cỏ lúa mì, sau này chắc chắn không ít người ra vào, căn bản không có cách nào ràng buộc.
Ban ngày đi làm, ban đêm tăng ca làm giấy, đây là chuyện tốt, không thể không cho phép bọn họ làm được.
Trương Đức Phát chịu thiệt giả câm, ở nhà tức giận làm ầm ĩ muốn treo cổ với Trương Căn Phát, cuối cùng Trương Căn Phát tính cho ông ta là tai nạn lao động, trợ cấp năm mươi điểm công tác mới chịu dừng lại.
...
Chu Minh Dũ đi chuyến này thu hoạch bội thu.
Anh về nhà lấy ra hai cái móng giò và một con gà mái bị thọc huyết như là dâng vật quý.
Mạc Như vui mừng lẫn lộn: “Anh Út Năm! Ở đâu anh có được thế?”
Chu Minh Dũ cười: “Em đoán xem.”
Mạc Như tiến đến trước cắn anh: “Em đoán à.”
Hai người làm ồn một lúc, sau đó nằm trên giường đất nói khẽ: “Chẳng phải lần trước Khâu Lỗi nói mùng mười sẽ sinh à, anh ta kiếm được phiếu mua thịt mua cho em hai cái móng giò, tối hôm trước mang đến treo ở chỗ giếng, cũng tươi lắm.”
Mạc Như mừng khấp khởi: “Con gà mái đâu? Ở đâu ra thế?”
“Chuyện này…” Chu Minh Dũ muốn cố ý làm ra vẻ huyền bí nhưng anh nở nụ cười trước: “Nguồn gốc không chính đáng lắm.”
Anh nói như thế càng làm cho Mạc Như tò mò hơn: “Mau nói đi, đừng có cố ý làm ra vẻ huyền bí, thế nào là không chính đáng?”
Chu Minh Dũ bắt đầu đưa ra điều kiện trêu chọc cô: “Cho anh chút lợi ích thì anh sẽ nói với em.”